Lần đầu tiên dạy một người học chữ, Triệu Uyển Thanh không dạy quá nhiều thứ, cô chỉ dạy những chữ Hán đơn giản trước.
Đổng Hiểu Phương học rất nghiêm túc và cũng rất cố gắng, cô bé còn dự định khi về nhà sẽ tiếp tục ôn tập.
"Chị Thanh, chị dạy em biết chữ, em cũng không thể nhận đồ của chị nữa."
Trước khi đi Đổng Hiểu Phương đặt hai cái bánh bao trả lại cho Triệu Uyển Thanh.
Tuy bụng cô bé rất đói, tuy cô bé cũng rất muốn ăn bánh bao, thế nhưng người nghèo mà chí không nghèo.
Chị Thanh dạy cô bé biết chữ thì chính là giáo viên của cô bé, cô bé đã không báo đáp giáo viên của mình, làm sao có thể nhận đồ của giáo viên?
Triệu Uyển Thanh sửng sốt, nhìn thấy trong đôi mắt sáng lấp lánh của Đổng Hiểu Phương là sự kiên định, cô đưa tay nhận lại một cái bánh.
"Vậy em cầm một cái đi! Dù sao em cũng giặt quần áo giúp chị rồi."
Đổng Hiểu Phương còn muốn cò kè mặc cả nhưng Triệu Uyển Thanh đã nói thẳng: "Đừng nói nữa, cứ như thế đi! Em mang bánh bao này về, nếu để người trong thôn thấy em đi về tay không lại nói chị lừa gạt người thành thật làm việc không công cho mình."
Đổng Hiểu Phương nghe vậy mới cầm bánh bao về.
Cô bé cũng không thể khiến Triệu Uyển Thanh mang tiếng xấu trên lưng.
Tuy chỉ có một cái bánh bao nhưng bánh bao Triệu Uyển Thanh làm có kích cỡ không nhỏ, bên trong có rất nhiều thịt, cắn vào một miếng, mỡ đã ngập trong miệng.
Đổng Hiểu Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945488/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.