Dưới áp lực lời đồn đại của bọn hạ nhân, Bách Vị đã thu liễm (1) rất nhiều, không còn biến thành địa dương đi ăn vụng cỏ xanh nữa, cũng may Giang Hãn phát hiện hắn thích ăn chay, thường xuyên chuẩn bị vài món rau dưa, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn vẫn phải ăn một chút thịt trước. Từ khi thừa nhận chính mình thích Bách Vị ngốc nghếch kia, Giang Hãn bắt đầu thực hiện chế độ giám sát đối với thói quen ăn uống của hắn.
(1) Thu liễm: bớt phóng túng, biết kiềm chế hơn rất nhiều.
”Heo à, Gà à, còn có Ngưu ca ca a, không phải ta muốn ăn thịt con cháu của các ngươi, mà là không có biện pháp, Hãn ca ca buộc ta ăn, nếu như ta không ăn, hắn sẽ hoài nghi thân phận của ta a.”
Trên bàn cơm, Bách Vị đang lẩm bẩm nói, nhìn thấy Giang Hãn tiến vào, hắn vội vàng bỏ hai tay đang cầu nguyện xuống, ngoan ngoãn ngồi ở một bên.
Giang Hãn tiến lên, trước hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Vị một cái, sau đó quay sang Kiều Phúc đang đứng sau hắn hỏi:
”Tiệc rượu ngày mai chuẩn bị sao rồi?”
Kiều Phúc vội vàng nói:
“Gia, đã chuẩn bị tốt lắm, Giang phủ chúng ta mà còn phải lo lắng loại chuyện này sao? Vậy không phải thành trò cười sao?”
Giang Hãn mỉm cười gật đầu
“Uh, ngươi đã làm trong phủ bảy tám năm, ta rất yên tâm.”
Bách Vị liền tò mò sáp đến, cười hắc hắc nói:
“Hãn ca ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-yeu-tinh-he-liet-von-de-khong-de-choc/2159790/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.