Kiều Phúc còn muốn nói tiếp, Giang Hãn vừa nhìn, nghĩ thầm tình hình hiện nay đã loạn thế này rồi, còn muốn ở chỗ này tranh luận về đàn dê đến bao giờ nữa, Kim Lăng đệ nhất phủ của ta làm sao còn chút thể diện nào nữa đây! Bởi vậy vội vàng quát:
“Được rồi Kiều Phúc, Tiểu Dương nói không sai, ngươi cứ dựa theo phương pháp hắn nói mà làm, xong rồi trở lại nói với hắn một tiếng là được, còn không mau gọi người đến dẫn lũ dê này ra đi.”
Kiều Phúc vâng mệnh mang lũ dê đi xuống, nghĩ thầm, hôm nay đúng là xui xẻo, thật chẳng hiểu nổi mọi chuyện nữa.
Giang Hãn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Bách Vị trở lại chỗ ngồi, lớn tiếng nói:
”Tốt lắm tốt lắm, mời mọi người bắt đầu dự tiệc đi, vừa đúng lúc ngày hôm trước trong gia trang thu được hai điều cá lớn, chờ các trù tử chế biến một chút, nhất định sẽ giúp mọi người tận hứng.”
Lúc này các khách nhân cũng kịp phục hồi lại tinh thần, cố ý cười nói làm cho yến tiệc một lần nữa lại trở nên sôi nổi hào hứng.
Bất quá Bách Vị thủy chung vẫn rầu rĩ không vui, hắn nghĩ tới trên đời này thì thân phận loài dê bọn hắn kỳ thật đều là thức ăn của con người, giống như mình hồi trước vậy, không phải thiếu một chút nữa thì cũng toi mạng rồi sao? May mắn cho hắn là lúc đó sư phụ đi qua, cảm giác hắn có tuệ căn, mới thi triển pháp lực tạo ra một trận cuồng phong, đem hắn cuốn đi, từ nay về sau đi lên tu luyện chi đồ (1).
Nhưng nhiều năm như vậy, đồng loại khác có mấy người có thể có vận may như mình đây? Nghĩ tới đây, vừa lại nhìn thấy trong bữa tiệc ê hề thịt cá, cao lương mĩ vị, rau cỏ thì rất ít, lại càng không muốn động đũa một chút nào, chỉ là nghĩ tới hôm nay vốn là sinh thần của Giang Hãn, nếu như ta không ăn một chút thì hắn chẳng phải sẽ mất hứng sao, bởi vậy đành cầm đũa lên ăn vài cái nấm Đông Cô.
Cả một ngày vô cùng náo nhiệt, Bách Vị đến tận tối vẫn không có chút tinh thần nào, Giang Hãn sau khi tiễn khách về hết, trở về lại phải an ủi hắn một phen.
Chỉ bất quá Bách Vị suy nghĩ quá nhiều, hắn cứ nghĩ đến trên đời này mỗi ngày đều có rất nhiều dê sẽ bị đem đi làm thịt, lại càng cảm thấy đau khổ bất an.
Cứ như thế vài ngày không ăn không uống, cả người dần dần lộ vẻ tiều tụy, làm cho Giang Hãn vô cùng lo lắng, vội vàng mời danh y Lý Nhất Sơn vốn là đại phu từ trước đến nay chuyên chẩn bệnh cho mình đến xem bệnh cho Bách Vị, nhưng lạ lùng là hắn không hề ốm đau gì cả.
Cũng may sáu ngày sau, Kiều Phúc sau một hồi long đong vất vả đã trở về, phía sau dẫn theo một đám dê con cùng dê mẹ, lúc ở đại môn bái kiến Giang Hãn, Giang Hãn cười nói:
“Ngươi sao phải đi lâu như vậy? Sẽ không thật sự là đi tận đến Bạch Vân mục tràng (2) cách đây sáu trăm dặm chứ?”
Chỉ thấy Kiều Phúc vẻ mặt đau khổ nói:
”Gia của ta, ngài đã hạ lệnh rồi, ta nào dám không làm theo a? Hoàn hảo biện pháp của Bách Vị dùng được, nếu không ta thật đúng là không có cách nào rồi.”
Giang Hãn cười nhạo nói:
“Ngươi là đồ ngốc à? Đem đám dê con này bán đi, sau đó đến mục trang phụ cận tìm hai mấy cặp dê cả mẹ lẫn con không phải là được rồi sao? Dù sao đều là không sai biệt lắm, chỉ cần lông đủ trắng, Bách Vị cũng không phân biệt được.”
Kiều Phúc quả nhiên tỉnh ngộ, thở dài nói:
“Ôi, ta như thế nào không nghĩ tới phương pháp này, hoàn lại mất nhiều thời gian như vậy.”
Tiếp theo lại tiến đến trước mặt Giang Hãn, ha hả cười nói:
“Gia rốt cuộc vốn là gia, thông minh trí tuệ hơn ta gấp trăm lần…”
Giang Hãn lạnh lùng nói: “Đừng có tâng bốc ta, tưởng ta không biết tâm tư của ngươi sao? Ngươi không phải muốn xin ta đừng cắt năm tháng tiền lương của ngươi sao?”
Kiều Phúc vội vàng nói:
”Gia, chuyện này thật là ta là bị oan uổng a, nọ là ngài tự mình ra lệnh, ngài có muốn dỗ dành Bách Vị thì đem tội lỗi đổ lên đầu ta cũng được thôi, nhưng sao ngài lại cắt tiền lương của ta a? Vậy không thể được, ta phải đến trước mặt Bách Vị để giải thích, oan ức lớn như vậy sao ta có thể chịu được a!”
”Giỏi nhỉ, bây giờ càng ngày càng không xem gia ta ra gì nữa phải không? Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, được rồi, chẳng những năm tháng tiền lương không bị cắt, sẽ thưởng thêm cho ngươi mười lượng bạc nữa, đã thoả mãn chưa? Lầm bầm, ngươi cũng cho là ta kẻ tiểu nhân sao, chuyên bắt người khác chịu tội thay cho ta a?”
Kiều Phúc lập tức mặt mày hớn hở, nói:
“Rốt cuộc vẫn là gia tốt nhất, người thật là rộng lượng, cũng không uổng ta đi Bạch Vân mục tràng chuyến này rồi.”
Mấy người hầu sớm đã tiếp nhận đàn dê, an trí ở phía sân sau, bên này Kiều Phúc định đi tới phòng của Bách Vị, lại nghe Giang Hãn gọi hắn lại nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
Hắn khó hiểu đáp:
“Ta đi nói cho Bách Vị một tiếng a, chẳng lẽ chỉ có mấy ngày thôi mà hắn đã quên hết chuyện này sao?”
Giang Hãn ho khan một tiếng nói:
“Uhm, chuyện này không cần ngươi quan tâm, ngươi đi nghỉ đi, Tiểu Dương mấy ngày nay cũng không vui, ta tự mình đi nói cho hắn, cũng muốn nhìn thấy bộ dạng cao hứng của hắn.”
Nói xong thản nhiên hướng về phòng của Bách Vị đi đến.
Để lại Kiều Phúc trợn mắt há mồm đứng chôn chân tại chỗ, nghĩ thầm, này… này gia cũng quá sủng Bách Vị đi? Khó trách ngày sinh thần cũng không sợ mất thể diện mà chỉ chú tâm an ủi hắn, này… này là lão gia luôn luôn lãnh khốc bình tĩnh sao?
Chú thích
(1) tu luyện chi đồ: bắt đầu tiến vào con đường tu luyện
(2) mục tràng: bãi chăn nuôi dê hay gọi là nông trường chăn nuôi dê cũng được
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]