Hiện tại Bách Vị quả thật đang trải qua cảm giác ”thà làm uyên ương không làm tiên”, Giang Hãn thương hắn sủng hắn chưa từng thấy, Hương Tuyết mỗi ngày đều bảo gia nhân trong phủ chuẩn bị mấy rổ cỏ xanh cho hắn ăn sáng ăn trưa, có đôi khi Bách Vị lại biến về nguyên hình, tự mình ra hậu viện an nhàn chậm rãi ăn cỏ, rất nhanh, cây cỏ trong hậu viện đều bị Bách Vị ăn hết sạch, bọn người hầu sủng hắn, liền lên trên núi cắt cỏ xanh tươi non về cho hắn, làm cho Tiểu Dương hết sức cảm động, đến ngay cả Vụ Ẩn Sơn ở nơi nào cũng đều quên hết.
Chỉ bất quá từ đó thật sự là quá nhàn nhã, nhàn nhã đến mức Bách Vị rất nhanh liền buồn bực không vui, dù sao hắn cũng không thể suốt ngày chỉ biết đi ăn cỏ. Giang Hãn nhìn ra hắn là tại vì trong phủ không có việc gì làm mà buồn bực thì lo lắng vô cùng, liền nghĩ đến việc cho hắn làm gì đó, có lẽ như vậy hắn sẽ không bị đè nén nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Tiểu Dương tới đây vì cáo thị mời sư gia, hiện tại xem ra vị trí sư gia hắn hiển nhiên là đảm đương không nổi, nhưng bởi vì hai ngày trước lão nho thường than phiền bọn tiểu hài tử quá mức nghịch ngợm, rất khó quản lý, thường ngày trên lớp thì nói chuyện, lúc kiểm tra thì chép trong sách. Vì vậy Giang Hãn liền nảy ra chủ ý.
Hôm nay Giang Hãn mời cả Bách Vị và tiên sinh tới, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-yeu-tinh-he-liet-von-de-khong-de-choc/2159777/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.