Chương trước
Chương sau
Mười ngày sau.

Trong phòng ngủ tinh xảo nơi hậu viên Phùng phủ, truyền đến một tiếng khóc vang vội nỉ non của hài nhi, sau đó chính là một trận hô to:” nhanh lên, tiểu tử kia lại tiểu, trời ạ, hắn như thế nào lại có nhiều nước tiểu như vậy, vừa mới đổi tã mà.” là âm thanh của Vô Song.

Ngay sau đó Lưu Song cười nói:” kia đương nhiên, tiểu bảo bảo có thể ăn, vú em nói sữa của nàng trước kia có thể nuôi tới hai đứa trẻ, hiện giờ uy hắn cũng không đủ mà.” một lát sau, Lưu Song đi ra phơi cái tả màu đỏ trên giá phơi nắng.

Trong phòng, Vô Song đang ôm một tiểu hài nhi trắng trắng mập mạp, đối điện chính là Bạch Thự đang oán giận cơm nước không có tư vị, không biết khi nào mới có thể ăn lại cơm tẻ và điểm tâm, cười nói:” Bạch Thự, chính ngươi không có sữa sao? tiểu hài nhi nhất định là rất thích sữa của ngươi đi.”Vừa dứt lời, Bạch Thự liền đen hé ra mặt: “Kính nhờ, vô song, ta là nam nhân, là nam nhân ngươi có biết hay không?”TBD: tiểu Bạch Thự hên là ngươi không có nha, nghĩa mụ mụ ngươi không thích nhũ mẫu đâu.

Lưu Song đi vào, tiếp nhận đứa nhỏ đưa cho vú em đang chờ ở ngoài cửa, sau đó quay vào trong nhà, bĩu môi nói:” chuyện này liên quan gì tới nữ nhân và nam nhân, ngươi ngay cả đứa trẻ cũng đã sinh rồi, nói theo lý hẳn phải có sữa đi (+_+),, chính là không biết tại sao, như thế nào lại không có hả, không đúng nên phải đem sữa nhu nhu ra đi?” nàng vừa nói vừa tiến đến mở vạt áo Bạch Thự ra.

Bạch Thự sợ tới mức vội hướng bên trong trốn:” làm gì, Lưu Song tỷ tỷ, ngươi là nữ nhân a, ngươi…ngươi không thể mạnh mẽ cường hãn như vậy, cẩn thận đến lúc đó đó không ra đi.”

Phùng Dạ Bạch đi đến, nhìn thấy tình cảnh này, kh6ong khỏi cười nói:” Lưu Song không được vô lễ, Bạch Thự quả thật không có sữa, không biết vì sao, có thể là lúc trước chịu khổ nhiều, thiếu dinh dưỡng đi.”

Lưu Song nói:” lúc trước không có dinh dưỡng nhưng hiện tại ngày ba bữa, uống vài chén canh bỏ canh gà, như thế nào còn không có sữa chứ.” nói xong chợt nhớ đến một chuyện:” bất quá nói cũng kỳ quái, Bạch Thự a, ngươi xem lúc sinh tiểu bảo bảo, cả người gầy trơ xươn, nói theo lý cục cưng sinh ra phải thiếu dinh dưỡng mới đúng chứ, như thế nào lại đem hắn dưỡng béo như thế? Ta thấy người khác sinh hài nhi, tiểu hài nhi vừa mới sinh mặt đều đầy nếp nhăn, cục cưng của chúng vừa khỏe, lúc sinh ra mặt cũng hồng hào, không chính xác là bóng loáng. Đo đo cân cân, cũng mười hai kí nha, nếu không có Loan đại phu, ngươi đừng nghĩ có thể đem hắn hạ sinh. Vậy cũng liền thật sự thảm.”

Bạch Thự trầm mặc một hồi, âm thanh mới buồn rầu nói:” các ngươi hỏi ta vấn đề này không dưới một trăm lần, thôi được, nếu tất cả mọi người đều hiếu kỳ như thế, ta liền đơn giản nói cho các người biết. Giai đoạn cuối cùng cục cưng ở trong bụng ta, đích xác hắn kém chút nữa phải đói bụng, cũng bởi vì vậy, ta phải đem nội đơn của mình chuyển cho hắn ăn, đó là tinh khí huyết ta dùng một ngàn năm luyện thành đó, ông trời phù hộ hắn chỉ có mười hai cân, nếu không một trăm hai mươi cân cũng không phải không có khả năng.”

Y nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều ngây người.

Thật lâu sau, Phùng Dạ Bạch, Vô Song cùng Lưu Song mới có phản ứng, đem ngón tay cái dựng thẳng lên kêu to:” Bạch Thự, ngươi được, ngươi thật giỏi lắm.”

Trong cái sân ngoài phòng, dương quan ấm áp đầu tháng tư chiếu vào trên thân cây nho, bị cây đậu tía xanh phía che rợp cả một góc mát mẻ trong đình viện, lại truyền đến một tiếng khóc nỉ non vang dội của hài nhi.

Bên trong Phùng phủ, thời khắc ấm áp đúng là vô hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.