Chương trước
Chương sau
Nàng vừa nói xong, Bạch Thự mới tỉnh ngộ, thầm nghĩ:” đúng vậy, bây giờ thân ta là người, không phải con chuột, không nên sợ lão miêu (mèo) a.” Nghĩ thông suốt một lúc, y vội vàng trấn định cảm xúc, xoay người lại cười nói:” đúng vậy đúng vậy, ta như thế nào lại sợ con sức sinh này nhỉ?” Y săn tay áo, âm thầm cười nói: phi, ngươi con hoa miêu không có mắt này, hôm nay gặp ta coi như ngươi xui xẻo, loài chuột chúng ta trăm ngàn năm qua bị ngươi thật sự khi dễ, hiện giờ ta muốn vì thiên thiên vạn vạn đồng loại cùng bọn tôn tử báo thù.

Vô Song thấy động tác của hắn, bật cười:” Bạch Thự, ngươi định làm gì?”

Bạch Thự cũng không quay đầu lại mà đáp:” báo thù.” Nói xong mới biết lỡ lời, vội vàng bổ sung nói:” A, không phải, cái kia… Ha hả, chỉ là con hoa miêu này lớn lên thật đáng yêu, ha hả, ta bắt nó xuống chơi một chút.” Nói xong rón ra rón rén mà tiến lên, hoa miêu kia trên tường cũng không đợi, hai mắt sáng lên, nhảy lên bả vai y, ”meo meo” một tiếng, một vuốt đem mặt cào Bạch Thự để lại năm vệt dấu.

Vô Song kia chỉ kịp nói một câu:” Nhìn ngươi như thế nào cũng là tâm tính tiểu hài tử….” Liền chứng kiến hoa miêu hành hung không khỏi “A” một tiếng.

Vừa muốn tiến lên đem moa miêu đuổi đi, lại nghe Bạch Thự kêu “A” một tiếng thật to, tứ trảo hướng lên trời ngã trên mặt đất, một bên khóc lớn nói:” Ngươi, súc sinh này thật bắt nạt người ta, mẹ nó….ta đều…..ta đều là phó bộ dáng này, ngươi như thế nào còn nhận ta a ….” Hắn hoảng hốt xém chút nữa đem sự thật nói ra, cũng may còn một tia lý trí, biết Vô Song cùng Hồng Liên đang ở trước mắt, mới khóc lóc kể lể bán che bán đậy một câu. Một bên vừa giãy giụa hoa tay múa chân vừa hô to:” Vô song cứu ta, mau cứu ta a.”

Hắn một bên hô to, miêu kia miệng đã muốn mở rộng, chính là đang xem xét trái phải không biết nên hạ khẩu chỗ nào.

Bạch Thự âm thầm cân nhắc, nghĩ thầm rằng chỉ sợ con đại hoa miêu này còn đang trách con chuột này như thế nào lớn như vậy đi.

Cũng may Vô Sng kinh ngạc qua đi, dĩ nhiên đuổi tới, đem hoa miêu kia đuổi đi, nâng dậy Bạch Thự dậy oán trách nói:” ngươi xem, ngày thường trời không sợ trời không sợ đất đích, như thế nào gặp mèo lại giống như con chuột.”

Mặt Bạch Thự đỏ lên, dạ dạ đáp không ra tiếng. Hồng Liên ở đây đã cười đến khàn giọng, cũng không quản hai người bọn họ, vừa đi vừa cười, thẳng đến phòng dì nàng.

Chính phòng Vương thị nhìn nàng, cau mày nói:”Hồng Liên, ngươi là tiểu thư khuê các, hành vi phải dặt dè cẩn trọng, cười lớn như vậy, còn thể thống gì? Huống chi biểu ca ngươi đem yêu tinh kia trở về, vốn là đối với ngươi không để ở trong lòng, ngươi còn như vậy, chẳng phải càng không vào mắt hắn, còn như thế nào cùng tiểu yêu tinh kia tranh biểu ca a?”

Hồng Liên khó khăn ngưng cười, khoát tay nói: “Dì miễn bàn Bạch Thự kia, ha ha ha, hắn… Đừng nhìn bộ dáng hắn trông thông minh, kỳ thật… Ha ha ha ha…” Một bên nói liên tục cười mang đem sự tình nói một hồi.

Nói xong Vương thị cũng không nhịn được đứng lên ha ha cười nói:”ôi, như thế nào dường như thật giống con chuột, ta đã thấy người sợ rắn bò cạp, sợ rết, chưa thấy qua người nào sợ mèo đến lợi hại như vậy, hắn không phải cái con chuột gởi hồn vào người sống đi?

Hồng Liên cũng nói:” ta xem chính xác, dì, ngươi không phát hiện bộ dạng của hắn, hoạt thoát thoát (1) chính là cái đại lão thử, ha ha.” cười xong, chợt có người gia nhân lại bẩm báo:” khởi bẩm phu nhân tiểu thư, cao tăng Long Hổ Tư Vô Niêm đại sư cùng thiên sư quan Hữu Cực Đạo Trường đã tới rồi, thiếu gia không có ở nhà, phu nhân có hay không gặp bọn họ một chút, từ nay trở đi là đại điển hiến tế rồi đó.”

Vương thị nói: “Nếu như thế, thỉnh bọn họ vào đi.” Hồng Liên vội vàng đến bình phong sau lảng tránh.

Sau một lát tiến vào một tăng một đạo, cao tăng kia mặt mũi hiền lành, cùng một dạng trang nghiêm; đạo sĩ mặt mày thanh tú, đồng dạng tiên phong cốt dạo chi dung (2),hai người kề bên này là cao tăng tiên đạo nổi danh, đại điển hiến tế hàng năm của Phùng gia đều phải thỉnh bọn họ tới chủ trì.

Ba người lập tức gặp, Vương thị sai người dâng trà, tăng nhân cùng đạo sĩ kia nhìn thoáng qua lẫn nhau, tăng nhân liền cười nói:” A di dà phật, tạm thời không vội uống trà, thí chủ, lão nạp hỏi ngươi, gần đây trong phủ có người lạ tới không?”

Vương thị nói: ”người lạ? Người lạ gì? Gần đây cũng không mua vào nô bộ nào a, nga! Đúng rồi, vài ngày trước Bạch Dạ đã trở lại, dẫn theo một tiểu ca nhi, yêu lý yêu điều, ta vừa thấy liền tâm sinh chán ghét, nghĩ qua nghĩ lại, nếu nói là người lạ, liền chỉ có hắn, như thế nào? Đại sư hay là có chuyện gì rơi vào trên đầu hắn sao?”

Vô Niêm đại sư kia cùng Hữu Cực Đạo Trường lại nhìn thoáng qua nhau, vẫn là Vô Niêm đại sư cười nói:” người có thể lặng lẽ đưa chúng ta đến gặp vị tiểu thí chủ này một lần không?” nói xong lại lại niệm phật hiệu.

Vương thị cực kỳ kỳ quái, thầm nghĩ hai vị đạo sư cùng Bạch Thự chưa từng gặp mặt, dựa vào cái gì không nên thấy hắn. Nhưng với trực giác của mình, đây là thời cơ tốt phá hư quan hệ giữa Phùng Bạch Da và Bạch Thự, bởi vậy cười nói:”Nếu các đại sư nói như vậy, Hồng Liên ngươi liền dẫn đi xem đi, nhớ kỹ, chớ để lộ ra.”

Hồng Liên gật đầu đáp ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.