Phùng Dạ Bạch vừa định an ủi Tiểu Bạch Thự, lại nghe thấy hắn run rẩy nói.
“ A…..a….Ta…ta không biết….ta chỉ biết,…Đó nhất định không phải là vết…chuột cắn đâu a,càng…càng không thể…là chuột thành tinh cắn đâu a…aa…tuyệt đối…không phải…”
Đồng loạt tất cả mọi người trong thư phòng đều há hốc mồm,Phùng Dạ Bạch vốn cực kì bình tĩnh mà mặt hắn đã chuyển sang màu xanh.
“ Bạch Thự….Ngươi bình tĩnh đi.Không ai nói là con chuột cắn cả…Nhưng…còn chuột tinh…Ngươi xem quá nhiều tiểu thuyết rồi a? Hay…Ngươi …là chuột tinh?”
Phùng Dạ Bạch vỗ trán, hắn cảm thấy điều này thật quá bất đắc dĩ: sao hắn lại có thể muốn giúp Tiểu Bạch Thự thoát tội?.
“ Không có, không có!! Ta là con người mà!!Làm …sao…ta có thể là….chuột….chuột thành tinh được….”
Bạch Thự sợ hãi xua tay,cúi đầu nhìn vào thân mình.Hắn vẫn chưa biến thành nguyên hình thì không ai có thể ngờ hắn là chuột được!.Cho dù có nghi ngờ thì hắn có thể chối là được. “ Đúng vậy, có chết cũng không nhận, vậy là được…”.Bạch Thự gật nhẹ đầu.
Vừa cảm thấy đỡ sợ hơn, Bạch Thự lại nghe thấy một thanh thúy thanh âm cất lên văng vẳng: “ Chủ tử đừng trách nô tỳ lắm miệng…chứ…y như nô tỳ xem, cái vết cắn này là đích thị chỉ có chuột cắn mà thôi…”
Bạch Thự đang cúi đầu, nghe thấy vậy liền tức giận ngẩng đầu lên.Nhưng vừa nhìn được chủ nhân của lời nói đó thì hắn lập tức lại cúi đầu xuống: ô ô ô….oan gia a, khắc tinh a, sao lại có thể chính là a hoàn tỉ tỉ trước được chứ!!!Lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-yeu-tinh-he-liet-thu-the/2357174/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.