Đem Nộn Thảo đặt lên giường, bàn tay mò đến trên đai lưng hắn, còn chưa kịp động thủ mở ra, chợt thấy hai mắt to ngập nước của Nộn Thảo bỗng nhiên mơ màng mở ra, Nam Cung Thừa Phong sợ run, còn tưởng rằng âm mưu bại lộ rồi. Nhưng hắn lập tức thấy được hai mắt Nộn Thảo giống như hoàn toàn không có tiêu cự, mông lung mơ hồ, trong lòng lại bình tĩnh.
“Chủ… chủ nhân, ngươi đang làm gì? Ngươi… ngươi muốn cưỡi ta sao?”, Nộn Thảo mơ mơ màng màng hỏi, uống say rồi hắn lại nhớ tới sứ mệnh cùng chức trách của một con ngựa.
“Không, ta không cưỡi ngươi, chờ lát nữa cho ngươi cưỡi ta”, Nam Cung Thừa Phong cười như hồ ly trộm được gà, trên thực tế đích xác cũng sắp thành công rồi.
Hắn trong lòng âm thầm khoái trá mà nghĩ, kỳ thật nửa tỉnh nửa say như vậy rất tốt, nhìn hình dạng hắn muốn chống lại mà không thể chống lại nhất định rất hưởng thụ, không sai, còn là rất có tình thú, hơn nữa chờ một chút có thể áp dụng Quan âm tọa liên thức, a ha ha ha…
Ngay tại khi hắn âm thầm đắc ý, Nộn Thảo vẫn đang mờ hồ bỗng nhiên ngồi dậy, nắm lấy vai Nam Cung Thừa Phong lay mạnh: “Thật… Thật vậy sao chủ nhân? Ngươi… ngươi thật sự sẽ cho ta cưỡi ngươi, sẽ không lấy roi đánh ta chứ?”
“Đương nhiên đương nhiên, ta làm sao lại lấy roi đánh ngươi chứ? Ta còn phải hảo hảo thương ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn cưỡi ta”. Nam Cung Thừa Phong lộ ra vẻ mặt háo sắc, nhào tới phóng như sói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-yeu-tinh-he-liet-ma-dao-thanh-cong/73543/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.