Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt lại là xuân về trăm hoa đua nở, Hương Xá cùng Hướng Thiên Nhai, hài nhi bảo bối của bọn họ – Hướng Tiểu Xá, nghên đón sinh thần một tuổi của nó.
Mà nói đến cái tên Hướng Tiểu Xá, đúng thật là cũng phải trải qua một phen khúc chiết mới có thể quyết định cái tên này.
Vốn Hương Xá cho rằng, nếu đứa nhỏ nhất định mang họ Hướng, vậy thì tên phải có dính tên mình mới chịu. Nhưng là nếu cứ kêu ‘Hướng Xá, Hướng Xá’ này nọ, có vẻ như là trùng với trọng danh của mình vậy. Cho nên, tiểu Xá rất đắc ý nói với Hướng lang, bạn quyết định đặt tên cho đứa nhỏ là Hướng Hương, lại còn tuyên bố, tướng công nhà mình không được đưa ra ý kiến phản đối.
Đã lỡ yêu cái tên yêu nghiệt kia đến khắc cốt ghi tâm, Hướng Thiên Nhai đích xác cũng không có ý phản đối. Chính là, Hướng cốc chủ rất lãnh tĩnh đưa ra một vấn đề, kết quả liền làm cho Hương Xá ngừng công kích, ủ rũ buông tha cho cái tên Hướng Hương này nga!
Vấn đề Hướng Thiên Nhai đưa ra cũng thực đơn giản, hắn hỏi: “Hương Xá, hình như đứa con của chúng ta, ờ, ngươi gọi nó là Hướng Hương thì ngươi có cam đoan sau này khi nó lớn lên nó sẽ không phản đối tên này sao? Huống chi ngươi cũng chứng kiến uy lực của nó rồi, kẻ làm nương như ngươi chắc trong lòng cũng hiểu rõ điều này đi?”
Quả thật, theo tính cách Hướng Tiểu Xá mà nói, nếu sau này nó lớn lên hiểu rõ cái tên của mình nó ủy mị thế nào, tuyệt đối sẽ đem Sát thủ cốc chủ cha nó cùng nương yêu tinh của mình dằn vặt đến chết đi sống lại. Ai bảo nó so với nương tiểu Xá của mình còn dữ dội hơn nữa đi!
Cho nên Hương Xá sau khi nghe Hướng Thiên Nhai nói xong, mắt ngấn lệ giao quyền đặt tên đứa con lại cho Hướng lang.
Nghĩ cũng biết, Hướng Thiên Nhai làm sao chịu nỗi biểu tình bi thương của Hương Xá như vậy, cuối cùng cân nhấc một hồi, liền quyết định đặt tên cho hài nhi bảo bối là: Hướng Tiểu Xá. Nói chung, cũng làm cho mọi người đều vui vẻ.
Năng lực ngôn ngữ của Hướng Tiểu Xá quả thực không thể nghi ngờ, lúc còn trong quả đản, đã có thể nói lưu loát một hơi ngôn ngữ của người trưởng thành rồi. Đáng tiếc, ông trời luôn công bình, chính vì phương diện ngôn ngữ quá nổi trội nên các mặt còn lại thì so với những em bé khác có phần trễ hơn vài tháng!
Lúc Hướng Tiểu Xá tròn một tuổi, mới có thể tự xoay mình, còn đi thì đúng là vẫn còn khó khăn. Mỗi khi nhìn đến thân mình nhỏ bé của hài nhi trên mặt đất, trên giường hay ở trên bàn cố gắng hết sức mình cùng với cái miệng xinh xắn cùng hai cái răng mới nhú phát ra tiếng làu bàu: “Mụ mụ a, vì cái gì mà hai cái chân thối tha này lại không chịu nghe lời, bước đi cho ta, ngươi bước lên phía trước cho ta……” cuối cùng luôn kết thúc bằng tiếng “Ôi!” rồi vô lực úp mặt xuống dưới, khi đó tất cả mọi người trong cốc dù là kẻ lãnh khốc đến cỡ nào thì cũng phải tủm tỉm cười tỏ vẻ thấu hiểu.
Cách ngày sinh nhật vài ngày, Nhân Ninh cùng các nha đầu khác vội vàng tất bật, giúp Hướng Tiểu Xá trong ngày sinh nhật thực hiện trảo chu (chọn đồ vật đoán tương lai) gì gì đó.
‘Trảo chu’ là một tập tục được lưu hành ở nhiều nơi, hài nhi vào ngày sinh nhật tròn một tuổi, gia nương của nó sẽ bày trên một cái bàn nhỏ nào là quả cân, con dấu, son phấn, bạc, giấy bút… giúp cho đứa nhỏ tùy ý trảo thủ. Nếu nó cầm lấy quả cân thì tương lai nó có thể làm sinh ý (đi buôn); chụp lấy con dấu thì tương lai có thể làm quan, vì con dấu tượng trưng cho cung ấn; quơ lấy phấn son thì nói lớn lên nó sẽ ưa thích việc làm đẹp…. Chẳng qua, việc này chính là ký thác nguyện vọng của song thân lên đứa nhỏ sau này mà thôi!
Hướng Tiểu Xá vẫn nằm trên giường, hai cái chân vừa tròn vừa ngắn quẫy đạp lung tung, cái tay nhỏ chống lấy cằm, vừa quan sát Nhân Ninh đang cẩn thận bày biện đủ thứ đồ vật lên bàn cùng với sự hỗ trợ của mẫu thân cùng các a di khác. Nó nghiêng trái nghiêng phải, nhìn nhìn một hồi, cuối cùng nhịn không được liền hiếu kỳ hỏi Hương Xá: “Mẫu thân, các ngươi đang làm cái gì a?”
“Chúng ta đang chuẩn bị cho con trảo chu vào ngày sinh nhật đó!” Hương Xá ôn nhu cười, trước tiểu hài tử lanh lợi này, chỉ số hồ nháo của bạn xà cũng giảm đi đáng kể, dù sao thì Hương Xá hắn cũng là nương của người ta rồi nha!
“Trảo chu? Trảo chu có nghĩa là gì? Sinh nhật là sao?” Hướng Tiểu Xá mở to hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa tràn ngập sự nghi hoặc.
Hương Xá quay đầu lại liếc mắt nhìn nhi tử một cái, rồi sau đó quay sang Nhân Ninh nói: “Hài tử này thật giống ta, ngay từ nhỏ đã ham học hỏi rồi a.”
Nhân Ninh khụ hai tiếng, rõ ràng là không có ý kiến gì với những lời Hương Xá vừa nói. Nàng mang những thứ kia đến trước mặt tiểu hài nhi, giải thích cho nó biết những thứ ấy tiêu biểu cho cái gì, mang hàm ý gì. Lúc đang nói những lời ấy, Nhân Ninh không biết có phải hay không bị ảo giác, nàng giống như nhìn thấy trong mắt nó tựa như muốn nuốt hết đám đồ vật kia vậy.
Thoáng cái, cuối cùng cũng đã đến ngày sinh nhật của Hướng Tiểu Xá.
Sát thủ cốc trong chốn giang hồ có uy danh rất lừng lẫy, hơn nữa ba trợ thủ đắc lực của Hướng Thiên Nhai là La Đới Phong, Tả Thanh Lưu cùng Phương Dĩ đều là những người có tiếng ‘trường tụ thiện vũ’ (QT dịch là: Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, =.=!!),tại Sát thủ cốc vừa tiếp nhận sinh ý ám sát, vừa thực hiện các việc buôn bán khác. Cho nên vào ngày sinh thần của con trai độc nhất Sát thủ Cốc chủ, bọn người muốn tới nịnh bợ rất nhiều, nhưng đều là đưa tới những hậu lễ sáo rỗng, chỉ mong tương lai sẽ được Sát thủ cốc chiếu cố. Quả thật, Sát thủ cốc đúng là thiên hạ vô địch, không ai dám chọc vào đi!
Bản thân Hướng Thiên Nhai không muốn cho nhiều người đến như vậy, thế nhưng Hương Xá cùng La Đới Phong bọn họ muốn tổ chức ngày sinh nhật thật náo nhiệt. Cho nên, Hướng Thiên Nhai, thiểu số phải phục tùng đa số, liền quyết định thay hài nhi tổ chức yến hội sinh nhật tại đại tửu lâu kế bên ngoài cốc-Lưu Luyến lâu.
Hôm nay chính là sinh thần của Hướng Tiểu Xá, toàn bộ Lưu Luyến lâu đều được bao, khách nhân đến đây tâng bốc nườm nượp. Hướng Thiên Nhai không quen xã giao, liền cùng Hương Xá ở hậu đường chơi đùa cùng tiểu bảo bối nhà hắn, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài quan sát một tí.
Vào lần thứ ba đi ra ngoài xem xét, Hướng Thiên Nhai bỗng nhiên ngẩn người ra, một đám người mang mặt nạ bạc mang theo khí tức quen thuộc bước lên lầu, lặng lặng ngồi xuống trong đại sảnh.
Hướng Thiên Nhai nhíu mày, gọi La Đới Phong lên khẽ hỏi: “Những người đó là ai mà sao ta có cảm giác quen thuộc như vậy? Thật kỳ lạ, tổ chức trước kia của ngươi không phải đã bị tiêu diệt sạch rồi sao?”
Vừa dứt lời, liền thấy La Đới Phong phì cười, nói: “Cốc chủ yên tâm, sở dĩ những người cảm thấy mấy người này quen thuộc bởi vì bọn họ chính là các huynh đệ trong cốc chúng ta hết a.”
Nói xong, thấy mặt Hướng Cốc chủ vẫn còn ngây ngốc, vì thế cười, nói tiếp: “Các huynh đệ trong cốc nhất định không bỏ qua việc trảo chu của Tiểu Xá. Nhưng do chúng ta đều là sát thủ, chỉ cần vừa tiến vào người tinh ý hội sẽ nhận ra thân phận bọn họ ngay lập tức. Cho nên Nhân Ninh mới nảy ra chủ ý như vậy.” hắn nói xong, mặt liền lộ ra vẻ say mê: “A, Nhân Ninh quả thực chính là người tài năng nhất trong cốc chúng ta nha, cực khổ cho nàng khi nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu đến vậy a.”
Hương Thiên Nhai chán nản thầm nghĩ: loại chủ ý ngu ngốc như thế còn dám xưng là ý kiến hay cái gì, quả nhiên sa vào lưới tình, mọi người đều trở nên ngớ ngẩn như vậy. Hướng cốc chủ bĩu môi, để lại La Đới Phong vẫn còn mê mẫn đứng đó, quay trở lại phòng riêng với tiểu bảo bối. (tiểu Anh: Nhai ca, nhìn lại bản thân mình đi kìa, ở đó chê người ta ngớ ngẩn O.o)
Giờ ngọ vừa qua, Hương Xá bồng hài nhi nhà mình xuất hiện trước mặt mọi người. Tuy Hướng Tiểu Xá vẫn chưa đi được vững chắc nhưng ít nhất cũng đã có thể đứng được rồi!
Tất cả mọi nghị luận đều lập tức đình chỉ lại, mọi người cố căng mắt nhìn tiểu hài nhi tuấn tú, phấn nộn kia cuối cùng sẽ chọn lấy vật gì.
Hướng Tiểu Xá đứng trước cái bàn có bày đủ loại vật phẩm, tuy chỉ vừa mới có thể đứng yên nhưng xem chừng đã có vài phần khí thế bá vương, quyền khuynh thiên hạ.
Bàn tay mũm mĩm, nhỏ bé mỗi khi lướt qua một đồ vật nào thì cái miệng nho nhỏ của nó liền niệm: “Ân, ‘màn thầu’ (a.k.a bánh bao chay) nghĩa là tương lai sẽ không phải lo lắng chuyện ăn uống; ‘yên chi’ (a.k.a phấn son) thì tương lai sẽ có được dung mạo tuấn mỹ vô song; ‘ấn chương’ (a.k.a con dấu) thì sau này sẽ một đời đại quan a; ‘xứng đà’ (a.k.a quả cân) thì về sau sẽ trở thành một đại thương nhân đi; ‘ngân tử’ (a.k.a bạc) tương lai tiền của dồi dào; ‘y phục’ thì sẽ luôn được mặc quần áo đẹp; ‘chỉ bút’ (a.k.a giấy bút)tương lai tài trí hơn người…..”
Tất cả mọi người khi ấy còn chưa kịp hiểu chuyện gì, không biết Hướng Tiểu Xá rốt cuộc đang làm gì, đồng thời cũng cảm thấy khiếp sợ trước tiểu hài nhi mới tròn một tuổi lại có thể nói chuyện một cách rành mạch như thế, thì Hướng Tiểu Xá cuối cùng cũng nói xong tất cả ý nghĩa cát tường của các đồ vật kia. Sau cùng, trên mặt nó lộ ra một nụ cười trông thật ‘vừa gian lại vừa tham’. Tiếp đó, cơ thể nhỏ bé của nó liền nghiêng về phía trước, kết quả là hai cái chân ngắn ngủn thì lơ lửng trên mặt đất, còn cả thân hình nhỏ nhắn của nó lại nằm sấp lên cái bàn đủ thứ đồ vật kia.
“Mấy thứ này……” Hướng Tiểu Xá ngẩng đầu, hùng hồn tuyên bố: “Ta, tất cả đều muốn lấy, ngoài ra, tương lai ta còn muốn có một thê tử đại mỹ nhân, ít nhất cũng phải như nương ta. Ta cũng muốn có một phi kiếm, dù thế nào cũng phải mạnh hơn Hắc Lộng của mẫu thân, còn phải có thêm vài món pháp bảo lợi hại, ân, nhiệm vụ này giao cho Vô Biên đi! Ta cũng muốn….” Tiểu hài nhi tham lam nói một hơi đến mười mấy cái ‘muốn’ nữa rồi mới chịu ngừng lại. Cùng lúc đó, từ phía chân trời, ẩn ẩn vang lên một đạo sấm rền! (tiểu Anh: *té ghế*, cái trình tự sướng+tự kỷ của bé nó siêu quá, vượt qua cả nương nhà nó luôn a! Ta…ta đỡ hông nổi!)
Khách nhân kiên trì trụ vững đã không còn mấy người, cùng toàn thể huynh đệ sát thủ đang mang mặt nạ bạc đều ngã xuống một lượt…. Thật sự là, việc ‘trảo chu’ lần này thực vượt cả sức tưởng tượng của bọn họ, kết quả rất là còn hơn cả sự mong đợi đi! (tiểu Anh: Ai biểu hông chịu uống Fristi ‘cho trí tưởng tượng bay xa, bay cao’ làm chi! Haizzzzz!)
Hương Xá đứng ở một góc ai oán nhìn hài tử nhà mình, thầm rên: “Nhi tử bất hiếu này, cái gì ít nhất không được kém hơn ta chứ, chẳng lẽ ta thật sự kém cỏi sao?” vừa nói xong, phi kiếm Hắc Lộng bị triệu hồi ra để tham gia vào buổi ‘trảo chu’ hôm nay cũng không phục kêu lên: “Cái gì lại bảo phải mạnh hơn ta a, chẳng lẽ ta rất yếu hay sao đây?”
Vô Biên đang ngã trên mặt đất vẫn chưa gượng dậy nổi càng kêu lên ai oán hơn thảy: “Các ngươi còn ấm ức cái gì, ta chính là phải giúp nó tìm pháp bảo lợi hại đó a. Nhỏ như vậy mà lòng tham đã không đáy, thử hỏi pháp bảo tầm thường có thể thỏa mãn được nó sao? Ô ô ô, ta như thế nào lại xui xẻo như vậy a!” rồi hắn chuyển hai mắt còn đang đẫm lệ hướng Dư Khinh nói nhỏ: “A Khinh, bằng không…chúng ta bỏ trốn đi.”
Hướng Thiên Nhai vẫn còn đờ đẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn đám người đang chật vật chịu không nổi nằm la liệt trong đại sảnh, khóe miệng hơi nhếch lên:Quả nhiên….quả nhiên là hài nhi của ta cùng Hương Xá a. Mới có một tuổi…một tuổi…mà chỉ cần nói mấy câu lại có thể khiến cho nhiều người như vậy ngã lăn ra. Tưởng tượng một khi nó trưởng thành chắc chắn sẽ là ‘Thiên Hạ Vô Địch’.
Sinh thần một tuổi của Hướng Tiểu Xá, chính là kết thúc trong tình huống kinh thế hãi tục như vậy đó!
———————————–
( Phiên ngoại~Hoàn~)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.