Chương trước
Chương sau
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rốt cuộc đã đến tháng thứ mười, Đông Nam trong khi mang thai không bị nôn ói, ngược lại sức ăn kinh người, mỗi ngày đều phải khẳng một cái ngưu chân, bất quá thân mình hắn không béo lên chút nào, điều này khiến Long Đình Vũ thật sự lo lắng cho thân thể mảnh dẻ của người yêu, có thể thuận lợi sinh ra cục cưng hay không, hiện tại đứa nhỏ này là toàn bộ ngọn nguồn khoái hoạt của hắn, mỗi ngày về nhà, chuyện đầu tiên chính là ghé vào bụng Đông Nam cảm nhận đứa con quyền đấm cước đá, một khi mặt bị đá trúng, kẻ làm phụ thân kia lại tươi cười, có Thu Hồng làm chứng, chính là quả thực ngu ngốc, vô cùng thê thảm.

Một ngày này về đến nhà, chỉ thấy Đông Nam đang mang thai nằm ở trên giường khẳng một khối xương cốt cực đại, thịt ở bên trên đã không còn lại mấy phần. Bên cạnh còn có một đại bồn chứa đầy xương cốt, nhưng cẩu cẩu vẫn là kiên trì bắt tay lần mò trong đám xương không còn mấy thịt thà. Đây là thói quen từ trước đến nay của hắn, chưa bao giờ bỏ sót dù chỉ tí xíu thịt, ngay cả tủy xương bên trong hắn đều hút ra luôn.

Đông Nam chuyên tâm khẳng xương, căn bản không thấy được người yêu đã trở về. Long Đình Vũ ở cạnh cửa, mỉm cười nhìn ngắm cảnh tượng hạnh phúc, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp cùng yên bình, cảm giác này, trước khi quen biết Đông Nam, là căn bản không có qua, cho nên hắn chân thành cảm tạ trời cao có thể đem bảo bối ban cho mình.

Đang nhìn, bỗng nhiên Đông Nam từ trên giường dựng đứng lên, vội vàng chạy vào buồng, tuy rằng mang thai, nhưng có lẽ vì hắn là yêu tinh, hắn vẫn có thể chạy nhanh vô cùng. Long Đình Vũ sợ tới mức trái tim muốn ngừng đạp, cuống quýt chạy theo, đã thấy Đông Nam mang vẻ mặt thê thảm đi ra, một bên nghẹn ngào nói: “Không kịp, vẫn là không kịp, ô ô ô, rõ ràng rất nhanh a.”

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nam Nam ngươi muốn hù chết ta sao?” Long Đình Vũ vội ôm Đông Nam vào lòng, không biết hắn rố cuộc chịu ủy khuất gì.

“Ô ô ô, Long lang, ta…… Ta hôm nay…… Ta hôm nay……” Đông Nam đỏ bừng mặt, tựa hồ không biết nên nói như thế nào, cuối cùng hắn dắt Long Đìng Vũ đến bên giường, chỉ chỉ tờ danh sách trên giường, rồi chỉ chỉ quần chính mình, nghẹn ngào nói: “Hôm nay nước tiểu nước tiểu… luôn không kịp, đã muốn làm ướt vài cái quần, ô ô ô, may mắn ta lông nhiều”

Long Đình Vũ không kịp truy vấn nhiều lông cùng ướt quần có quan hệ gì, kỳ thật quần áo của cẩu cẩu là từ lông biến thành, cho nên cho dù quần ướt, hắn cũng có thể tùy thời thay thế. Vươn tay đến trong quần Đông Nam sờ soạn, bên trong còn dính chút gì đó, chợt nghe Đông Nam vội la lên: “A, nước tiểu ……” chưa kịp nói hết, một cỗ chất lỏng đã muốn phun ra, dội lên cả người Long Đình Vũ.

Đông Nam vừa thẹn vừa quẫn, chẳng mấy chốc khóc nấc lên. Chính mình lại tiểu trên tay người yêu khiết phích a. Bất quá Long Đình Vũ biểu tình lại thập phần thận trọng, hắn rút tay ra, nhẹ nhàng vân vê, mặt liền biến sắc nói: “Người tới, mau, nhanh đi thỉnh Quách thần y đến……”

“Vì cái gì phải thỉnh thần y? Ta nghĩ chính là cục cưng quá lớn, khiến ta có điểm mất khống chế mà thôi, không phải…… Không phải bị bệnh.” Đông Nam xấu hổ đến gục đầu xuống, lại nghe Long Đình Vũ vội la lên: “Nước tiểu cái gì, kia không phải nước tiểu, là phá thủy (nước ối),bổn Nam Nam, ngươi phải sinh có biết hay không? Trong nước ối có lẫn chút màu hồng, ngươi…… Ngươi thật sự là làm ta tức chết, may mắn ta hôm nay trở về sớm.”

Quách Việt ở cách vách đã chạy tới, chỉ nhìn qua tình huống Đông Nam, thân thủ bắt mạch, hắn liền lớn tiếng quát: “Làm cái gì a, không phải ta từng nói cho người biết đặc tính của nước ối sao? Ngươi như thế nào còn có thể nghĩ đó là nước tiểu?” Một bên gào thét, nha hoàn ngày thường trải qua huấn luyện đã sớm đem vật dùng cần cho sinh sản tiến vào.

“Ta……” Thời khắc tới rồi, Đông Nam cũng biết là chính mình sai lầm rồi, hắn cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lúc ngươi giảng này đó, ta…… Ta đang khẳng xương cốt……” Hắn nói tới đây, nhớ tới đây là hành vi thập phần không tôn trọng thần y, vội vàng ngậm miệng, liền cúi đầu càng thấp.

Long Đình Vũ không chịu được bộ dạng đáng thương của người yêu, vội vàng giúp hắn nói chuyện: “Đúng đúng, thời điểm Đông Nam nhà ta khẳng xương cốt, từ trước đến nay đều là toàn tâm toàn ý, cho nên nghe không lọt lỗ tai cũng thực bình thường.”

Quách Việt suýt nữa bị đôi phu phụ này làm cho tức chết, cả giận nói: “Cho dù hắn lúc ấy không có nghe, hiện tại đứa nhỏ sắp phải sinh, hắn không cảm thấy đau bụng sao?”

“Ta…… Tưởng ăn xương cốt nhiều mỡ, cho nên…… Cho nên bụng mới đau.” Đông Nam đã nằm ở trên giường, không có biện pháp gục đầu xuống, đành phải dùng hai tay nhỏ bé che mặt, dùng thanh âm rất nhỏ trả lời: “Ta…… Ta sợ Long lang vì vậy về sau không để cho ta ăn xương cốt, cho nên…… Cho nên không dám nói.”

“Rầm” một tiếng, Quách Việt quay lại nhìn vị phụ thân ở phía sau, hắn trong nháy mắt đã ngã xuống đất, một tiếng trẻ con khóc nỉ non cũng đồng thời truyền đến.

Cục cưng của Long Đình Vũ và Đông Nam rốt cục sinh ra.

Hạnh phúc càng nhiều, tiếng cười càng nhiều, từ giờ khắc này, cuộc sống chính là tốt đẹp cùng hạnh phúc như vậy.

Chính văn hoàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.