Chương trước
Chương sau
Không biết tại sao, Cố Thính Ngữ có cảm giác ngực mình bỗng nhói đau…

Ngay ở thời điểm Bạch Chi Ngao gọi tên mình, hắn cũng đã tỉnh. Tiếng gọi thê lương của thiếu niên vẫn quanh quẩn bên tai hắn, một tiếng gọi “đại thúc” lại khiến hắn có cái loại cảm giác kích động muốn hung hăng ôm lấy thiếu niên.

Mặc dù bản thân vẫn còn phi thường suy yếu nhưng Cố Thính Ngữ vẫn ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra thương thế cho Bạch Chi Ngao.

“Ngô… đau quá…” thiếu niên vẫn trong giấc mộng khẽ nhíu mày.

Nước mắt không một tiếng động lặng lẽ chảy trên gương mặt Bạch Chi Ngao “đừng…đại thúc, đừng ly khai ta….” Đột nhiên, trong mộng hình như có chuyện xấu xảy ra, Bạch Chi Ngao vội giãy dụa tỉnh lại.

“đại thúc?!” Y bỗng nhiên mở mắt.

Cố Thính Ngữ vỗ nhẹ lên lưng y, trấn an nói “ Ta ở chỗ này.”

“Bạch Chi Ngao chăm chú nắm cánh tay hắn, hỏi “Ngươi có khó chịu ở đâu hay không? Có bị thương không?”

“Không có …. KHông có…” Thanh âm Cố Thính Ngữ nhu hoà ôn thuận, cho y một lời kết “Ta rất ổn.”

“Đại thúc …Ta…”

Cố Thính Ngữ ôm lấy Bạch Chi Ngoa, tựa đầu lên vai y: “Được rồi….Đèu đã là quá khứ.”

——————-

Ngay tại lúc hai người đang ôm nhau, lại không hề hay biết tình cảnh của họ đang hiện lên bên trong ma cầu thuỷ tinh ở chỗ sâu nhất trong Thập nhị cung.

Trong bóng tối mơ hồ có bóng của ba người nam nhân.

Namnhân ở giữa giơ chén rượu đến bên đầu lưỡi, đầu lưỡi trắng như tuyết khẽ liếm thứ ruợu màu đỏ sẫm kia,

“Các ngươi thấy được chứ…” Thanh âm của nam nhân không có một tia tâm tình

“Hi, thật thú vị…”Namnhân bên trái có một đôi ngươi màu lục sắc nở một nụ cười yếu ớt, tiếng nói của y rất nhẹ nhàng thanh thoát.

Mà nam nhân bên phải, lại không hề nói một lời nào.

“Bạch khuyển…. KHông biết sẽ bị xử phạt thế nào đây.” Đôi ngươi lục sắc thoáng hiện lên quang mang chờ mong.

—————

Bạch Chi Ngao bỗng nhiên có cảm giác căng thẳng, y vội buông Cố Thính Ngữ ra.

Vừa rồi, y có cảm giác bị người khác nhìn trộm… Rất kỳ lạ.

“Làm sao thế?” Nhận thấy bất an của Bạch Chi Ngao, Cố Thính Ngữ hỏi.

“KHông, không có gì, có lẽ là do ta đa tâm rồi.” Bạch Chi Ngao lộ ra tươi cừơi với Cố Thính Ngữ.

Bống nhiên, gương mặt y nóng lên, một bàn tay mềm nhẹ khẽ vuốt lên chỗ bị thương trên guơng mặt y

“Có còn đau hay không?”

Dưới ánh trăng, Cố Thính Ngữ lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy.

Hô hấp Bạch Chi Ngao bắt đầu bất ổn, y thử khẽ hôn lên khoé miệng Cố Thính Ngữ.

Cố Thính Ngữ trong khoảng thời gian ngắn bỗng giật mình, ngay lập tức, hắn lại cúi đầu xuống không làm bất cứ biểu thị gì.

Nếu như là người bình thường, nhất định sẽ bởi vì sự lãnh đạm của Cố Thính Ngữ mà quay lại nhưng, nhưng với Bạch Chi ngao, thì y lại hưng phấn tới mức run lên nhè nhẹ.

[ Hắn không có đẩy ta ra!! Hắn không có kiên quyết cự tuyệt!! ]

“nếu như không muốn tiếp tục, hãy nói… ta sẽ dừng lại…”

“Ngô…”

Chờ hắn phản ứng lại, thì trong miệng đã tràn đầy vị đạo của Bạch Chi Ngao, Bạch Chi Ngao rất vong tình, y gắt gao giữ chặt Cố Thính Ngữ, không cho hắn một chút cơ hội né tránh.

Thân thể cuốn cùng một chỗ, Bạch Chi Ngao dùng đầu lưỡi linh hoạt khai mở hàm răng tiến vào bên trong khoang miệng của Cố Thính Ngữ, nước bọt theo đôi môi hai người giao triền mà chảy xuống dưới, Cố Thính Ngữ nghĩ bản thân mình đã mê muội rồi, hắn cư nhiên lại không ghét loại cảm giác này.

Buông môi ra, Cố Thính Ngữ hai mắt thất thần mà há mồm thở dốc.

Bạch Chi Ngao theo cổ một đừong hạ xuống phía dưới, y khẽ cắn lên xương quai xanh của Cố Thính Ngữ, lưu luyến trước ngực hắn, dùng miệng hấp trụ một điểm trước ngực, sau đó dùng móng tay khẽ lộng điểm còn lại.

Hơi đau đớn qua đi, từng trận tê dại trải rộng ra toàn thân.

Có Thính Ngữ vẫn còn đang tâm ý phiền loạn, mắt lại thấy đôi môi Bạch Chi Ngao đnag run rẩy khẩn trương, vẫn đang cố dùng mọi biện pháp để thân thể mình thả lỏng. Những nơi bị y hôn qua, lưu lại những hôn ngân mờ đậm không đồng nhất

Cố Thính Ngữ cả người vô lực, hắn dựa trên vai Bạch Chi ngao, mới miễn cưỡng khiến bản thân không ngã xuống.

Chút bất chi bất giác, y phục toàn thân đã bị gỡ bỏ, Bạch Chi ngao liếm lộng khiến Cố Thính Ngữ đang không biết phải làm sao từ từ sa vào ***

Bạch Chi Ngao càng lúc càng nhập tâm, y dùng toàn bộ cả thể xác và tinh thần của bản thân mà mê luyến nam nhân trước mắt này.

Trong không gian tràn ngập vị đạo *** mỹ, Bạch Chi Ngao kéo hai chân Cố Thsinh Ngữ ra, lộ ra gian mật huyệt ở giữa

“Đại thúc… Nhĩ hảo mỹ…”

Gác hai chân Cố Thính Ngữ lên vai, Bạch Chi Ngao khẽ cúi người, liếm đoá hoa tâm béo mập ngượng ngùng.

“A…” Ngẩng cổ, hai mắt Cố Thính Ngữ mê ly nhìn bầu trời đêm.

Hắn, thế nào….  Cư nhiên lại không thể cự tuyệt y….

Cố Thính Ngữ rốt cục chống đỡ không đựơc mà nằm hẳn xuống đất, hạ thân liên tiếp truyền đến một trận lại một trận tê dại, hắn cảm giác đựơc đầu lưỡi của Bạch Chi Ngao đang tiến sâu vào bên trong nội bích, đảo quanh, mút vào, khẽ cắn, liếm lộng… Cố Thính Ngữ hô hấp gấp gáp, hai mắt hàm chứa đày sương mờ, hắn không muốn cho Bạc Chi Ngao thấy hình dáng hiện tại của  mình. Vì vậy, che hai mắt lại, mím chặt đôi môi, không cho tiếng rên rỉ thoát ra.

đầu lưỡi bị rút đi, huyệt khẩu vì bị liếm ướt khẽ khai mở, Bạch Chi Ngao phát hiện bởi vì hôm trước y không biết tiết chế khiến cho tiểu huyệt đến bây giờ vẫn còn hơi sưng đỏ, y vươn một ngón tay, miễn cưỡng cắm vào hậu huyệt của Cố Thính Ngữ.

Kinh ngạc khi đầu ngón tay bị nội bích của Cố Thính Ngữ hung hăng hấp trụ, Bạch Chi Ngao khó nhịn nuốt nước miếng “Ô…đại thúc, ngươi hảo chặt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.