Lang nhân dần dần cũng phát hiện ra dị thường của nam nhân này. Mấy ngày liền liên tiếp dằn vặt khiến Cố Thính Ngữ không ngừng suy yếu, dáng vẻ của hắn thoạt nhìn đến hô hấp cũng phải cố sức. Nhưng mà, khi sợ hãi ban đầu qua đi, biểu tình của nam nhân kia lại thản nhiên đến đáng sợ, lang nhân nghĩ cái trò chơi tàn sát bừa bãi này càng ngày càng không còn thú vị, song song với việc đó y cũng phát hiện ra bản thân mình càng ngày càng không dám nhìn vào con mắt linh hoạt kỳ ảo kia của hắn.
Ánh mắt đó không gợn một tia sợ hãi, không có một chút sợ hãi nào
Xác thực mà nói, từ lúc lang nhân nói cho nam nhân biết Bạch Chi Ngao đã chết, tất cả phản ứng của nhân loại này đều nằm ngoài dự đoán của y.
“Ngươi không hận bản thân sao? Ngươi đã hại chết y.”
Ai biết rằng Cố Thính Ngữ chỉ là nở một nụ cừơi nhạt.
“Ngươi điên rồi?” Lang nhân hoang mang nhìn hắn nói
“Ta không có điên. Ngựơc lại, chính là ngươi đã nói cho ta biết trên thế giới này ít nhất còn có một người yêu ta thật lòng, y rất khờ, rất thích khóc, cũng rất ngốc… Thế nhưng, y lại nguyện ý vì ta mà chết.” Nói tới đây, cố Thính Ngữ đột nhiên ho ra máu mãnh liệt, lang nhân cư nhiên lại có một cảm giác không thể khống chế đựơc muốn chạy lại nâng hắn lên.
“Ha hả…” lau khô máu ở khoé miệng, Cố Thính Ngữ mỉn cười nhìn chăm chú vào lang nhân “Sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thanh-thu-cung/2254598/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.