Mưa, rốt cục cũng ngừng
Trong không khí lư lửng mùi vị mằn mặn, tiếng sóng biển bình thản trầm thấp, Cố Thính Ngữ nhìn bình minh xa vời trong màn đêm, bỗng nhiên nghĩ thuỷ triều như một nhóm lại một nhóm chiến binh đang vận sức chờ thời khắc cuộc thánh chiến bùng nổ.
Cố Thính Ngữ thở ra làn sương trắng làm mờ đi đường nhìn, hắn cầm hai cốc trà tảo biển ra khỏi căn phòng.
Trà tảo biển giống như là hỗn hợp các loại tảo biển đựơc nghiền nát rồi đun sôi lên, Niệm Hành rất thích uống, còn Cố Thính Ngữ thừơng chỉ là ôm cái cốc cho ấm tay.
Đương lúc Cố Thính Ngữ yên lặng không một tiếng động ra khỏi phòng thì, Trọc Âm tựa trong góc phòng bỗng nhiên mở mắt.
Y cúi đầu nhìn tấm thảm cũ nát, nâng tay ôm tấm thảm vào lòng, Trọc Âm ẩn dưới tia nắng sớm nở một nụ cười lười biếng Nhiệt độ cơ thể y có thể biến hoá theo sự thay đổi theo sự biến hoá của môi trường xung quanh, căn bản không hề sợ lạnh.
Nơi cao nhất của hải đăng là chỗ quan sát tốt nhất, Thanh Tước đã đứng trên đỉnh suốt một đêm. Cố Thính Ngữ dọc theo cầu thang tiến lên trước, tay hắn có cầm thêm một cái cốc, mắt thấy sắp thấy cánh cửa nhỏ trên cùng, bỗng nhiên một cánh tay băng lãnh tóm lấy cổ chân Cố Thính Ngữ.
“Hư”
Cái cốc rơi xuống, Cố Thính Ngữ ngã vào một ***g ngực quen thuộc.
Trọc Âm từ lúc Cố Thính Ngữ đi ra khỏi cửa vẫn luôn theo sau đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thanh-thu-cung/2254491/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.