[ Ta vì sao lại ở chỗ này, ta vì sao lại là cái dạng này. ]
Cố Thính Ngữ lại một lần nữa từ trong mê man tỉnh lại, cả người vô lực, tứ chi xụi lơ. Thế nhưng trong trạng thái đến cả hô hấp cũng là một chuyện xa xỉ, thì suy nghĩ của hắn lại bình tĩnh tới dị thường.
Có người đã dệt ra chiếc lưới có tên là sợ hãi, rồi đem người nọ gắt gao bao vây trong đó. Thế nhưng trong cảm xúc cực đoan tàn nhẫn kia, Cố Thính Ngữ mơ hồ phát hiện người nọ có ý thức
Y một lần lại một lần hỏi Cố Thính Ngữ, vì sao y từ nhỏ lại có hình dạng khiến người khác phải sợ hãi, y vì sao lại bị nhốt dưới đáy biển trong sương mù dày đặc này.
Cố Thính Ngữ tất nhiên là không trả lời đựơc.
Chỉ là, ý thức không tự chủ đựơc bay về tình cảnh lúc trước khi hắn tới dị giới này. Mỗi ngày, khi hắn nhìn đoàn người muôn màu muôn vẻ qua lại trên đưòng qua cửa sổ xe, Cố Thính Ngữ cũng thường tự hỏi bọn họ là từ đâu tới đây, và muốn đi về đâu.
Qua cách ăn mặc bên ngoài của những người đó, tựa hồ có thể ám chỉ nghề nghiệp, chuyện đời của họ, một bên quan sát bọn họ, một bên suy đoán đến tột cùng sinh hoạt của bọn họ là như thế nào, là tươi cười ám áp, là tịch mịch đau thương, một lần lại một lần tái hiên lên trên những khuôn mặt dó.
Nhìn rất lâu, thì lại có loại cảm giác không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thanh-thu-cung/2254459/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.