Trao nhẫn. 
Ta mỉm cười nhìn Dương Hà lấy ra cái nhẫn kim cương chính tay ta chọn, ôn nhu đeo vào tay cô dâu xinh đẹp của hắn. 
Lúc làm động tác này mắt hắn lại nhìn về phía ta. 
Nhớ tới vừa rồi khi đang chuẩn bị làm lễ, hắn đột nhiên hỏi ta: “Hạo, có biết người ngươi yêu lại không yêu ngươi, đó là cảm giác gì không.” 
Nét mặt hắn vừa ủy khuất lại vừa bi thương. 
Ta cười méo mó. 
“Ta đương nhiên biết, Dương Hà.” 
Không phải sao, Nhất Duy? 
Khi nghe hắn thông báo sẽ kết hôn với Tiệp, ta rất kinh ngạc. 
Ta không nghĩ hắn lại dứt khoát lựa chọn hôn nhân nhanh như vậy. 
Khi đó ta đang ở đại đọc T làm luận án thạc sĩ văn học. 
Tốt nghiệp năm ấy ta không đi Nghiễm Châu cũng không đi B thành. Ta làm cho một công ty truyền thông nhỏ trong một năm, rồi quay về học tiếp. 
Dương Hà không thể ép ta theo hắn. 
Kỳ thật hắn cũng không có biện pháp nào để ép ta. 
Ta đưa hắn ra sân bay mới chợt phát hiện, thoát khỏi một người kể ra cũng rất dễ dàng, thế mà lúc trước ta cữ ngỡ sẽ rất khó khăn, vì thế mới do dự lần lữa mãi như vậy. 
Để có được tự do bất quá cũng chỉ cần một ít dũng khí để từ bỏ những thứ mà mình tưởng rằng không thể từ bỏ mà thôi. 
Năm nay là năm thứ hai của chương trình nghiên cứu sinh của ta. Ta bay đi Nghiễm Châu làm phụ rể cho hắn. 
“Dương Hà, đối xử tốt với Tiệp. Nàng thực lòng yêu ngươi.” 
“Nhưng mà ngươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhat-lau/146871/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.