Dường như không cách nào hình dung mình đã gào thét tê tâm liệt phế như thế nào, nghe được tiếng kêu phát cuồng của Khuyết Hữu Nhãn, còn có nữ nhân tập tễnh chạy tới hướng ta, chực ngã. 
Ta ngã trên mặt đất, toàn thân co giật đến vặn vẹo. 
Lượng máu lớn từ mắt phải trào ra, đỏ tươi, nóng bỏng, theo mũi, chảy ngang sang mắt trái. 
Cho nên, vạn vật trên mặt đất đều bị một tầng đỏ đậm bịt kín. 
Thân thể co quắp. Quỷ Mẫu quỳ ‘bịch’ một tiếng trên mặt đất, ôm lấy đầu của ta. 
“Hoàng nhi, con đợi chút, rất nhanh sẽ ổn thôi, không đau, không đau đâu.” 
Ta nhìn bà ấy khóc, nhưng khi nước mắt dừng trên mặt ta, ta đã không còn cảm giác. Ta muốn nắm lấy tay bà, nhưng mấy lần đều thất bại. 
Bà ấy khóc tới rối *** rối mù, gào thét tứ phía: 
“Mau… Mau gọi Ân Tứ tới đây, các ngươi đứng đó làm cái gì?” 
“Mẹ.” 
Bà ấy cúi đầu nhìn ta, nước mắt tuôn rơi đi xuống. “Mẹ đây, mẹ đây. Hoàng nhi ngoan, nhịn một chút là được rồi. Mẹ ở đây.” 
Ta rốt cuộc chạm tới đầu ngón tay của bà, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy. Tay kia của bà đặt trên trán ta, vừa run rẩy, vừa vuốt ve tóc ta, như đang trấn an một tiểu hài tử ba tuổi. 
Hóa ra, tay của mẫu thân ấm áp như thế. 
Bao nhiêu đau đớn và vết thương, dường như dưới ngón tay mềm mại, nháy mắt biến đâu không thấy. 
Từ nhỏ lớn lên với Hiên Phượng ca, vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-ly-hong-lien-diem-tuu/2324792/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.