Chương trước
Chương sau
8.

Từ sau ngày đó, có hai chuyện thay đổi.

Thay đổi đầu tiên là mỗi ngày Đại thiếu gia dành ra một canh giờ để dạy ta học chữ, còn giao bài tập cho ta.

Về chuyện này, Kiếm Như nói có lẽ Đại thiếu gia thật sự rảnh quá không có việc gì làm nữa rồi.

Khi Kiếm Như nói vậy, vẻ mặt hắn rất ưu tư. Nhớ ngày xưa Đại thiếu gia phụ tá thái tử vẻ vang biết bao, nay tài năng bát đấu mà không được trọng dụng, chẳng khác nào hổ lạc bình dương, chỉ có thể dạy một nha hoàn nhóm lửa học chữ.

Đại thiếu gia thật đáng thương.

Nhưng hắn rảnh rỗi quá cũng thôi, cớ sao lại làm khổ ta?

Ta phải quét dọn, phải nấu cơm, phải học chữ, còn phải bện quạt nan, trời chưa sáng đã phải dậy, tranh thủ lúc đi mua thức ăn để lén mang quạt ra chợ bán.

Ô hô ai tai!

Thương thay cho cái thân ta!

Điều thay đổi thứ hai là, mỗi khi dùng bữa Đại thiếu gia đều gắp đồ ăn cho ta, gắp đến khi bát cơm của ta đầy ắp, không thể thêm được nữa.

Nhưng thịt cá trên bàn chỉ có bấy nhiêu, Đại thiếu gia gắp cho ta hơn nửa thì người còn lại ăn gì?

Ta chỉ đành xào nhiều thịt hơn... Tiền mua thức ăn cũng ngày một nhiều….. chẳng thể tiết kiệm được một cắc bạc nào.

May là ta bán quạt nan kiếm được ít đồng bù vào, mới bớt đau lòng một chút.

Đối với cách làm của Đại thiếu gia, Kiếm Như đã nghĩ rất lung, bỗng một ngày, hắn bắt đầu đối xử với ta rất khách khí.

Khách khí mà lại xa cách.

Chẳng hạn như, trước kia hắn cho ngựa ăn mà làm rách áo, sẽ đưa cho ta nhờ ta vá lại.

Nhưng giờ, hắn đến tìm ta, mượn rổ kim chỉ, nhất quyết không đồng y cho ta giúp, khăng khăng tự mình vá.

Kiếm Như nào phải người biết dùng kim thêu?

Nhưng bảo là xa cách thì lại có đôi lúc hắn rất thân thiết với ta.

Mỗi lần ra ngoài làm việc hắn sẽ báo với ta một tiếng, hỏi ta có cần mang gì về không, thái độ tốt đến kì lạ, giống như khi báo cáo với Đại thiếu gia vậy.

Ta rụt rè hỏi hắn sao lại như vậy.

Kiếm Như vỗ vai ta mà nói: “Thay đổi ư? Nào có! Kiếm Như ca vẫn luôn đối xử với ngươi như thế mà!”

Cuối cùng, hắn lại bảo: “Tiểu cô nương gia, nghĩ nhiều làm gì, chẳng qua là thấy ngươi đã lớn, nam nữ có khác thôi mà.”

Nghe đã biết là nói bừa.

Ta đến Ngụy gia tính ra chỉ mới ba tháng, lớn được đến đâu cơ chứ?

Nhưng Đại thiếu gia ngày nào cũng cho ta ăn thịt, lại ép ta uống canh, quả thật có tác dụng. Mấy bộ quần áo được phát lúc mới vào phủ, bây giờ mặc đã hơi chật.



Lớn lên không thấy nhưng chắc là có mập lên rồi.

Ta rất buồn bã.

Gió thu về trời trở lạnh, quạt nan cũng dần khó bán.

Ta nghĩ bụng, chẳng bằng làm vài cây trâm gỗ đào, bốn mùa đều bán được.

Chưa kịp vẽ xong kiểu dáng cho trâm gỗ đào, một ngày nọ khi đang dùng cơm Đại thiếu gia đột nhiên hỏi: “Tên thái nông đưa thức ăn vẫn chưa lành chân à?”

Ta bất giác siết chặt đũa, nhìn về phía Kiếm Như.

Kiếm Như lại rất bình tĩnh.

Hắn từ tốn nhai miếng thức trong mồm rồi nuốt xuống, sau đó trả lời mà không hề biến sắc mặt: “Chưa khỏi ạ.”

Đại thiếu gia nhướn mày, chậm rãi nhắc lại: “Chưa khỏi?”

“Vâng, mấy hôm trước mới đi hỏi, vẫn thấy bảo là chưa khỏi.”

Đại thiếu gia không nói gì, chỉ cong ngón tay gõ lên bàn hai cái, tuy rất nhẹ thôi, nhưng phía sau cổ ta lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Hắn hạ mắt xuống, bảo ta thu dọn bàn ăn.

Ta bưng mâm ra ngoài, đi được một đoạn thì lén quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Kiếm Như quỳ xuống trước mặt Đại thiếu gia.

Phải một lúc lâu sau ta mới hiểu ra, người thái nông họ Trương kia ngã gãy chân, nhưng dù có gãy chân thì sao có thể nặng bằng việc đại thiếu gia chịu bốn mươi trượng được? Huống hồ, bách tính bình thường, vừa mở mắt là phải lo cái ăn cái mặc, làm gì có chuyện nghỉ ngơi hai tháng không làm việc thoải mái như vậy được?

Đại thiếu gia nhận ra Kiếm Như đang nói dối gần như lập tức.

Cả đêm ta đều thấp thỏm lo sợ, chỉ e Đại thiếu gia xử lý xong Kiếm Như, sẽ xử lý ta, dù sao chuyện này ta cũng biết, ta cũng cố tình giấu diếm Đại thiếu gia.

Nhưng Đại thiếu gia mãi mà vẫn không tìm ta.

Lại một ngày nữa trôi qua, Kiếm Như nói với ta rằng Ngụy gia lại đặt được thực phẩm rồi, hắn đã ra ngoài tìm một thương buôn nhỏ người bản địa.

Đại thiếu gia chỉ xử lý Kiếm Như mà không đụng đến ta, khiến ta thấy rất áy náy.

Ta lén hỏi Kiếm Như: “Đại thiếu gia không trách gì ta chứ?”

Kiếm Như khó chịu nói: “Gia sao trách ngươi được chứ?”

“Vậy thì tốt, Kiếm Như ca, ngươi muốn ăn gì không, món mặn hay là món ăn vặt? Chỉ cần ta biết làm, cho ngươi tùy chọn.”

Kiếm Như không chút do dự nói: “Thịt kho tàu.”

“Được, ta sẽ nấu cho ngươi một nồi.”

Kiếm Như liếc ta một cái: “Ngươi... trên bàn ăn, đừng nói là ta muốn ăn đấy.”

“Ta sẽ bảo là ta muốn ăn.”

Kiếm Như lúc này mới nở nụ cười, vỗ vai ta như khen ngợi ta hiểu chuyện.

Ở phương xa bỗng vang lên tiếng tiêu, ngoảnh đầu lại nhìn, Đại thiếu gia đầu đội ngọc quan, ung dung nhã nhặn đứng giữa rừng trúc xanh thẫm.



Nhìn thấy Đại thiếu gia, Kiếm Như lập tức thu lại dáng vẻ cợt nhả, rút tay ra khỏi vai ta thu về sau lưng, rồi vội vàng bước đi.

Ngụy gia lại có người giao thực phẩm, giúp ta đỡ được không ít việc, nhưng không cần đi chợ cũng mang đến chút phiền não——

Trâm gỗ đào của ta không có cơ hội bán nữa rồi.

Gỗ đào đắt hơn tre nhiều, nếu số hàng này kẹt trong tay không bán được thì ta thật sự lỗ nặng.

Hơn nửa tháng trôi qua, ta không nhịn được nữa bèn đến thăm dò Đại thiếu gia.

Đại thiếu gia đang vẽ một bức tranh về núi mùa thu, ta biết khi hắn làm việc không thích bị quấy rầy, chỉ dám giả vờ vô tình đi ngang qua cửa sổ, lén nhìn một cái xem hắn đã vẽ xong chưa.

Đến lần thứ năm lén lút đi ngang qua cửa sổ thì Đại thiếu gia gọi ta lại, hạ bút, lời ít mà ý nhiều: “Nói.”

Ta lập tức hào hứng đến gần cửa sổ, nhón chân nịnh bợ: “Đại thiếu gia, bức tranh này ngài vẽ đẹp quá!”

Đại thiếu gia không lay động chút nào, “Có chuyện thì nói thẳng đi.”

Ta mất tự nhiên chà chà mũi chân: “Chuyện là... Đại thiếu gia, ngài có muốn ăn kẹo hồ lô không? Nô tỳ ra ngoài mua cho ngài nhé.”

Đại thiếu gia khẽ cụp mắt, liếc ta một cái, rồi bỗng cười dịu dàng, phất tay bảo: “Đi đi. Mang theo bạc, thấy gì thích thì cứ mua về.”

Cứ như thế, ta lấy cớ mua kẹo hồ lô, cứ cách năm, sáu ngày lại lén lút ra ngoài bán trâm gỗ đào.

Có một lần, Đại thiếu gia hỏi ta đã mua gì mà đi lâu đến thế, chẳng chịu về phủ.

Ta có mua gì đâu, thực ra ta ra ngoài bán đồ, ngồi lâu một chút, may ra có thêm người đến mua.

Nhưng trước mặt Đại thiếu gia, ta đâu thể nói thật, trù trừ một hồi lâu mới đáp: "Mua một cây trâm gỗ đào…"

Thiếu gia hỏi: "Sao không thấy ngươi đeo?"

Ta: "Chỉ mua một chiếc thôi, tiếc không dám dùng..."

Trời ơi... nói dối có một lần thì sẽ có vô số lần tiếp theo.

Thiếu gia lúc ấy có vẻ không vui lắm.

Tim ta đập thình thịch, sợ đại thiếu gia sẽ liếc mắt một cái là nhận ra ta đang nói dối.

"Lương tháng của ngươi không đủ dùng à?"

"Đủ dùng ạ."

Đại thiếu gia thở dài: "Thập Lục, Ngụy Chiêu ta vẫn nuôi nổi ngươi mà."

Lời này ta đã nghe hắn nói một lần trước đó rồi.

Ta vội vàng nịnh nọt: "Chủ tử là giỏi nhất."

Đại thiếu gia lại thở dài, dường như không biết phải làm thế nào: "Ngươi thật là..."

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.