Tạ Diễn đứng ở lối ra của Cổ Miếu, nhìn vào bên trong xá một cái.
"Ân tiền bối truyền đạo, vãn bối khắc ghi trong tâm khảm."
Trong cổ miếu, không có chút hồi âm nào. Tạ Diễn thấy vậy, trong mắt hiện lên một chút thất vọng.
Qua ba ngày truyền đạo, Tạ Diễn sớm đã không còn là kẻ tay mơ cái gì cũng không biết nữa. Thông qua lão giả thần bí này, hắn đã hiểu được lẽ đời, cũng biết thế nào là thế giới rộng lớn. Từ nay về sau, như rồng vào biển lớn, không ai còn có thể trói buộc được hắn nữa.
Tạ Diễn tay cầm Hắc Thư, bước xuống bệ đá, sải bước đi xuống núi.
Hắc Tà Thư!
Tạ Diễn cũng không hiểu vì sao mình lại chọn quyển sách này, chỉ biết là khi cầm nó lên, tất cả tạp niệm trong đầu hắn liền biến mất. Có lẽ sư phụ hắn nói đúng, trên thế giới này đừng mong có chuyện không làm mà hưởng, muốn có được thì nhất định phải trả giá. Tạ Diễn lại không quá đồng ý với những lời này, bởi theo hắn thì trong một số lúc, bỏ ra chưa chắc đã có thu về. Thế nhưng nói ngược lại thì nếu không trả giá, thì vĩnh viễn sẽ không có thành quả. Do đó, nếu hắn muốn đứng trên đỉnh núi, tiêu dao tự tại thì đương nhiên phải mạo hiểm.
Sâu trong Cổ Miếu.
Trong không gian mênh mông, lão giả kia như một ngọn lửa, chập chờn bất định. Lão không nhìn Tạ Diễn nhưng vẫn biết hắn đã rời đi. Ba ngày truyền đạo, lão đã hoàn thành hứa hẹn của mình. Lúc này, lão đang tĩnh tọa trước ngôi mộ lẻ loi mới lập kia, không biết đang suy nghĩ gì. Cũng không biết qua bao lâu, lão giả mới phục hồi tinh thần, vuốt ve tấm bia mộ không có bất kỳ chữ viết nào kia, lẩm bẩm nói:
"Tử Vũ, người thanh niên kia đã đi, hắn lựa chọn Hắc Thư, rốt cuộc cũng có người lựa chọn Hắc Thư rồi..."
Trong màn đêm đen kịt, tiếng gió lạnh thổi qua trong không gian u tĩnh không một lời đáp lại, giống như tiếng linh hồn đang thút thít.
"Cũng may là hắn chọn Hắc Thư. Nếu không nơi này há chẳng phải là lại có thêm một ngôi mộ lẻ loi nữa ư?" Lão giả lẩm bẩm. Nếu Tạ Diễn còn ở đây, sau khi nghe câu này nhất định sẽ đổ mồ hôi lạnh. Không ngờ chỉ trong chốc lát mà hắn đã đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan như vậy.
. . .
"Bằng vào thực lực hiện tại của mình, chắc là cũng có thể hiểu được quyển bí tịch này." Tạ Diễn dừng bước cạnh trận pháp.
Vốn dĩ hắn định rời đi ngay, nhưng đi tới đây mới đột nhiên nghĩ tới ngoài trận hình như vẫn còn một số kẻ cần phải xử lý. Bây giờ mặc dù cảnh giới của hắn đã khá cao so với họ, thế nhưng thủ đoạn công kích còn quá ít, kiếm thuật được học lúc trước so với pháp thuật dĩ nhiên là chưa đủ.
Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong ngực ra một cái bọc. Đây chính là vật trong người tên hòa thượng biết pháp thuật mà hắn độc chết lúc trước. Trước khi tới đây hắn đã nghiên cứu qua nhưng không hiểu. Có điều bây giờ đã khác xưa, khi được lão giả thần bí kia truyền đạo, hắn đã hiểu tu tiên là gì, tầm hiểu biết cũng rộng hơn trước rất nhiều. Phải biết rằng với thực lực và địa vị của lão giả kia thì mỗi lời nói đều quý giá như vàng như ngọc, nên chuyện được lão truyền đạo chính là ước mơ mà nhiều người tha thiết.
'Ngũ Pháp Kim Thân'
"Thì ra hòa thượng kia tu luyện loại pháp thuật này, thảo nào ban đầu lại có năm người. Ngũ Pháp Kim Thân, mặc dù có thể tăng tốc độ tu luyện nhưng lại rất dễ đi nhầm đường. Cũng may lão hòa thượng kia đã tu luyện sai cách, nếu không ngày đó kẻ nằm lại chắc sẽ là ta."
Tạ Diễn lật xem qua một chút đã hiểu được đạo lý trong công pháp này. So ra thì lão hòa thượng nghiên cứu mấy chục năm lại vẫn sai lầm. Đây cũng không phải do y quá ngốc mà là do y không giống Tạ Diễn, được lão giả hướng dẫn. Trước đó, nếu Tạ Diễn không được lão giả thần bí kia truyền đạo ba ngày thì cũng không nhìn được cốt lõi của công pháp này, đây chính là sự khác biệt rõ ràng nhất giữa kẻ có người truyền đạo và không.
Đó chính là một chữ 'Ngộ'.
Truyền đạo, rõ ở trong lòng. Nếu không có ai hướng dẫn thì vĩnh viễn không thể tìm được con đường sáng.
"Loại công pháp Luyện thể này chỉ cần đơn giản vận chuyển ba đường kinh mạch mà thôi."
Sau khi hiểu ra, Tạ Diễn liền khoanh chân ngồi xuống. Chân Nguyên Lực trong cơ thể nhanh chóng vận hành theo nội dung bên trong công pháp.
Qua thời gian uống cạn một chung trà, Tạ Diễn đột nhiên giương đôi mắt. Một tia sáng vàng kim bắn ra, thân thể của hắn lập tức mờ đi, tản ra một màn hào quang kim sắc. Cảm giác được lực lượng đang chuyển động trong cơ thể làm một cảm giác khí phách trong lòng Tạ Diễn dâng lên làm hắn vung tay, nện thẳng xuống một tảng đá lớn gần đó.
Ầm!
Khối đá lớn bị một quyền đập cho nát bấy, những mảnh vỡ vương đầy đất.
"Kim Thân tầng thứ nhất đã luyện thành. Nhưng tiếc là công pháp này lại thiếu phần sau." Tạ Diễn thu bàn tay về, suy tư trong chốc lát rồi thu lại hào quang trên người. Nếu như lão hòa thượng kia thấy cảnh này nhất định sẽ sợ tới mức con ngươi cũng lòi ra mất. Không ngờ cảnh giới lão luyện cả đời cũng chưa tới thì Tạ Diễn lại hoàn thành chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà mà thôi.
Sau đó, Tạ Diễn liền thu lại khí tức, không dừng lại mà cất bước đi ra bên ngoài.
XIU....XIU...!
Vừa ra tới chân núi, hắn đã bị mười mấy người áo đen tập kích. Thân thủ những người áo đen này đều vô cùng nhanh nhẹn. Nếu như là trước lên núi, có lẽ Tạ Diễn vẫn sẽ rơi vào tay chúng. Nhưng bây giờ, chút công kích này thực sự không có chút uy hiếp nào tới hắn cả.
Chợt, một tia sáng vàng kim hiện ra, hóa thành một đạo ám khí bắn tới.
Đinh!
Mai Hoa Tiêu đâm vào người Tạ Diễn, vang lên âm thanh như khi va phải sắt thép.
"Chuyện gì thế này?"
"Mai Hoa Tiêu không thể đâm rách da của hắn?"
Một người áo đen thấy cảnh này, sợ hãi thét lên.
Bên kia, Tạ Diễn không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, mỗi bước hắn đi, đá dưới chân đều vỡ tan ra. Thân thể của hắn trong nháy mắt đã hóa thành một bóng người kim sắc, một bàn tay vàng óng hiện ra, chộp mạnh về hướng một tên áo đen gần đó.
Một tiếng 'Rắc' vang lên!
Kẻ kia không tránh kịp, lập tức bị bẻ gãy xương quai xanh.
Sau khi diệt sát một người, Tạ Diễn lại giậm mạnh chân làm mặt đất rạn ra, tro bụi bay tung khắp nơi. Lúc này, nhìn hắn tựa một kẻ điên!
Phốc!
Lại một người bị hắn đập thành thịt nát.
Tạ Diễn đã từng đi theo Sư Phong Niên học kiếm pháp, hành tẩu giang hồ, người chết trong tay cũng không ít nhưng rất ít như bây giờ, dùng lực lượng tuyệt đối đi ép nát đối thủ. Đây là một cảm giác khác hoàn toàn so với võ công, là loại lực lượng làm cho người ta cảm thấy mê mang.
Đám người áo đen nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt. Đây là người mà mấy này trước vừa bị bọn họ bắt hay sao? Tại sao vừa ở trên núi một lần đã học được pháp thuật rồi?
Tạ Diễn không thèm để ý tới bọn họ, thân ảnh chỉ nhoáng lên một cái đã xuất hiện trước mặt một người áo đen, bàn tay màu vàng kim liền tạo ra một lớp hỏa khí nóng rát, tung một chưởng vào ngực một tên áo đen gần đó. Tiếp đó thân ảnh Tạ Diễn lại thuấn di mười mấy lần, mãi tới khi đánh trúng tên áo đen cuối cùng mới dừng lại.
Lúc này, đám người áo đen như bị cố định lại, mãi tới khi gió lạnh thổi qua, thân thể của bọn họ mới run lên nhè nhẹ rồi hóa thành một đám bụi, bay đi theo gió.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]