Chương trước
Chương sau
Ký ức một khi bị đào bới, thì những chuyện rất lâu trước đây giống như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
  
Sau khi Trình Lê Phương biến mất, Trương Du đã rất suy sụp trong một khoảng thời gian rất dài. Khoảng thời gian đó y không biết mình đã làm thế nào để vượt qua được mọi chuyện, y sống như người mất hồn, tuổi trẻ tươi đẹp như bị bao phủ bởi lớp cỏ dại mà trở nên khô khan, cằn cỗi. Nếu không phải còn có Lý Thập Di vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh thì có lẽ y đã biến chất và trở thành loại người mà trước đây y coi thường nhất, chứ không phải là niềm tự hào của cha mẹ như ngày hôm nay.
  
Y biết ơn Lý Thập Di đã giúp đỡ y trong giai đoạn rối ren ấy, có tình bạn cùng tình anh em đã gắn bó với nhau nhiều năm, có cả sự khinh thường và ghen tị vô cớ của thời thơ ấu, còn có cả một loại cảm giác nào đó mà không thể giải thích được. Chỉ là cái cảm giác này quá mong manh, tính tình y vốn thô kệch cho nên cũng không nghĩ nhiều hoặc là không muốn nghĩ quá sâu xa, có lẽ là y theo bản năng cảm giác được sự nguy hiểm tận sâu bên trong vấn đề nên y ép buộc bản thân phải dừng lại.
Dần dần, y cảm thấy cảm xúc phức tạp ấy dường như đã biến mất.
  
Y rất vui vẻ, rốt cuộc cũng trút được gánh nặng.
  
Y cùng Lý Thập Di tốt nghiệp Trung học cơ sở và cùng được nhận vào trường cấp ba trọng điểm, thậm chí còn vào lớp chọn của trường. Với thành tích của y vào thời điểm đó căn bản sẽ không thể đậu vào một trường tốt như vậy, nhưng Lý Thập Di chỉ hờ hững liếc y một cái, cái liếc mắt vô cùng nhẹ nhàng không chút gợn sóng ấy như chứa đựng cả ngàn lời nói. Cuối cùng y cũng ngoan ngoãn cầm sách giáo khoa lên và chăm chỉ học tập, thành tích của y ngày càng tiến bộ dưới sự hướng dẫn của Lý Thập Di.
Từ đó y cũng nhận ra ở trước mặt cậu, y không còn có thể thích làm gì thì làm nấy nữa.
  
Có thể nói suốt khoảng thời gian học cấp 3, y sống một cuộc sống nghiêm túc và tự giác dưới sự giám sát của Lý Thập Di. Ngoại trừ sách giáo khoa cùng Lý Thập Di thì y không còn thứ gì khác, nếu là trước đây thì chuyện này đối với y là không thể nào, thế nhưng chính là y tình nguyện đi theo sau Lý Thập Di suốt ba năm.
Mà bây giờ ngẫm lại, y cảm thấy đối phương nắm chắc tất cả mọi hoạt động của mình, nhưng còn y đối với cuộc sống của đối phương lại chẳng hề hiểu rõ điều gì.
Ít nhất y cũng không phát hiện người bạn trúc mã mười mấy năm của mình lại thích đàn ông, hơn nữa còn bí mật có một người gọi là "bạn trai" - mãi đến khi bức ảnh kia được chuyển đến tay y.
  
Lúc đó cũng sắp tốt nghiệp, thời gian cuối cấp rất nhàm chàn tràn ngập giấy báo thi, chuyện đó chẳng khác nào hòn đá ném xuống dòng sông phẳng lặng, nổi lên những gợn sóng.
  
Người đàn ông kia chỉ có mỗi một bóng lưng, nhưng khuôn mặt của Lý Thập Di thì hoàn toàn lộ ra dưới máy ảnh, đẹp đẽ dưới ánh trăng mờ ảo, giống như một con quỷ đêm - lúc đó y rất ít khi để ý đến khuôn mặt của đối phương, có lẽ là bởi vì khuôn mặt dần thay đổi trở nên góc cạnh hơn khiến cho cậu không còn giống như con gái nữa, hoặc bởi vì sự xuất sắc của cậu khiến người ta không chỉ nhìn thấy khuôn mặt của cậu, mà cũng có thể vì những lý do mà y chưa nghĩ đến nữa.
Chuyện đó xảy ra trong khu rừng hẻo lánh phía sau trường, hầu hết những người ra vào nơi đó đều là những cặp đôi trẻ lén lút yêu đương, mà hai người đàn ông xuất hiện ở đấy nghĩ kiểu gì cũng có vấn đề, huống chi còn là ở tư thế mờ ám như vậy.
Trương Du vẫn còn nhớ rõ lúc đó có rất nhiều bạn học lén lút chạy đến hỏi rằng nhân vật chính còn lại trong bức ảnh đó có phải là y hay không. Tất cả mọi người đều cho rằng y chính là nhân vật chính bí ẩn kia, bởi vì bọn họ thân thiết như thế, mỗi ngày đều dính lấy nhau như hình với bóng, nên khi bức ảnh bị rò rỉ ra ngoài thì tất cả mọi người đều mặc định như vậy, chỉ có y là người duy nhất không thể hiểu nổi.
Đương nhiên y biết đó không phải là mình, cho nên y mới tức giận một cách kỳ quái như vậy, cảm giác đó còn mạnh mẽ hơn cả việc bị Trình Lê Phương phản bội.
Y âm thầm đi tìm Lý Thập Di, ném mạnh bức ảnh xuống trước mặt cậu, giọng điệu khó nghe, ánh mắt dữ tợn hỏi cậu người đàn ông này là ai? Mối quan hệ của hai người là gì?
  
Lý Thập Di không tỏ ra kinh ngạc cũng không có ý định muốn giải thích, cứ như vậy lãnh đạm nói ra ba chữ "bạn trai cũ", chỉ có đáy mắt chợt lóe lên một tia âm u nhưng không ai có thể nhìn rõ.
  
Trương Du không thể nhớ lúc đó trong phúc chốc y đã nghĩ gì, nắm đấm theo bản năng quất tới. Lý Thập Di né qua nhíu mày nói, cậu phát điên cái gì?
  
Bày đặt con gái tốt đẹp thì không thích! Có phải cậu điên rồi không! Y đã hét lên như vậy.
  
Tức giận, hoang mang, buồn bã. Y không thể hiểu được tại sao Lý Thập Di lại đi thích một người đàn ông.
  
Tôi thích ai là việc của tôi, đàn ông cũng được, phụ nữ cũng tốt, miễn đó không phải là cậu. Mà chuyện này thì có liên quan gì đến cậu? Lý Thập Di nghiêm mặt, lạnh lùng đáp trả.
Khi con người ta bảo vệ bản thân thì họ sẽ nói những lời khiến người khác bị tổn thương, cố gắng đâm người khác càng nhiều càng tốt để bản thân có thể dễ chịu hơn một chút, nhưng những người thật lòng sẽ cảm thấy thua rồi.
Lý Thập Di không ngờ lời nói của mình lại khiến Trương Du cảm thấy đau lòng, nỗi đau xé lòng cùng uất ức khiến y không thể nói được lời nào.
  
Hỏi cậu tại sao không thể thích tớ?
  
Haha thật trớ trêu.
  
Giọng điệu kia đột nhiên biến mất, chỉ còn lại sự mệt mỏi và uể oải.
  
Cuối cùng cũng chỉ là tan rã trong không vui, bức ảnh và câu chuyện đằng sau nó vẫn không cưỡng lại được sự bận rộn của thời gian cuối cấp ba rồi dần dần chìm vào quên lãng, cũng chỉ còn lại sự bàn tán tẻ nhạt sau mấy buổi trà chanh chém gió. Chỉ cần không trì hoãn việc học thì không ai quan tâm đến loại chuyện này, họ chỉ xem đó là thời kỳ nổi loạn của tuổi mới lớn mà thôi.
- ------------------------------------------
  
"Chẳng lẽ là hắn ta?!"
  
Trương Du kích động không khống chế được âm giọng khiến nhiều người quay đầu lại nhìn, ngay cả giảng viên đã hơn năm mươi cũng nhìn sang rồi ho một tiếng ra hiệu cho bọn họ giữ trật tự. Điều mà Lý Thập Di ghét nhất chính là bị người khác dòm ngó, hơn nữa tâm trạng cậu vốn rất không tốt mà còn gặp phải chuyện này nên sắc mặt đối với Trương Du càng trở nên khó coi, "Câm miệng!"
  
Ai ngờ đâu Trương Du đột nhiên đứng dậy chạy ra khỏi lớp học.
  
Lý Thập Di không biết y muốn làm gì, chỉ nghĩ là y chắc lại lên cơn điên nên chuyện này nhanh chóng bị cậu ném ra sau đầu.
Lúc tan học, Hạ Phong đã đợi trước cửa phòng học của Lý Thập Di từ sớm, hắn đang cầm sách giáo khoa, trên người kết hợp chiếc áo len trắng cổ chữ V cùng chiếc áo sơ mi ca rô bên trong trông vô cùng ấm áp và thuần khiết, hắn chỉ cần đứng yên ở đó cũng tạo nên một khung cảnh đẹp. Rất nhiều sinh viên lớp dưới đi ngang nhận ra là đàn anh nên tươi cười chào hỏi, Hạ Phong cũng lịch sự đáp lại từng người một.
  
Lý Thập Di đi tới, thái độ cũng rất tự nhiên, thoạt nhìn không thể nhận ra họ thật sự là một đôi.
  
Bọn họ cũng không phải kiểu mỗi ngày đều ở bên nhau. Đối với Lý Thập Di mà nói khoảng cách như vậy là vừa đẹp, bởi vì như thế sẽ không khiến cậu cảm thấy nhàm chán và cũng sẽ duy trì cảm giác mới mẻ thích hợp nhất.
Giữa hai người bọn họ chủ yếu vẫn là Hạ Phong nói chuyện, Lý Thập Di chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng cậu chia sẻ vài câu chuyện hằng ngày cũng khiến Hạ Phong vui vẻ rất lâu. Lúc nào cũng được nhìn bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương, đôi khi Lý Thập Di sẽ cảm thấy có chút không thoải mái, có thể là vì tình cảm cậu dành cho đối phương không hề tỉ lệ thuận với tình cảm của đối phương dành cho cậu.
Nhưng ai có thể nói rằng tình yêu thì nhất định phải bình đẳng đây, đặc biệt là đối với người như Lý Thập Di, yêu ai cũng không bằng yêu chính bản thân mình.
  
Cậu biết Hạ Phong thật ra muốn biết mọi chuyện về cậu, nhưng hắn nhẫn nhịn, bởi hắn biết tính khí của cậu, thà để hắn cứ như thể ôm trong lòng còn tốt hơn là nói ra.
Cậu chưa bao giờ cho rằng vì yêu một người thì có thể vì đối phương mà thay đổi hay kiềm chế bản thân, có lẽ vì bản tính ích kỷ của mình mà cậu không thể nào hiểu được loại hy sinh vì người khác để rồi đánh mất chính mình. Nhưng vì cậu đã đồng ý cùng Hạ Phong cố gắng, thì cậu sẽ không dễ dàng thất hứa. Vì vậy, đối phương cũng không cần thiết vì muốn làm cậu hài lòng mà đè nén bản thân như vậy. 
Hạ Phong còn đang vu vơ nói chuyện phiếm thì Lý Thập Di đột nhiên dừng lại, Hạ Phong cũng dừng theo, nghi ngờ hỏi: "Thập Di?"
  
"Anh không muốn hỏi em chuyện gì sao?" Lý Thập Di bất mãn nhìn hắn, ngay cả tên ngốc Trương Du còn biết chạy đến hỏi, ấy vậy mà Hạ Phong với tư cách là bạn trai của cậu cũng là người có đủ tư cách nhất để chất vấn cậu thì lại luôn im lặng. Điều này sẽ khiến cậu cảm thấy đối phương không thực sự quan tâm đến mình, dù biết mọi chuyện hoàn toàn ngược lại nhưng cũng khiến cậu phải nổi lên suy nghĩ ác ý như vậy.
  
Hạ Phong có hơi hoảng hốt, lo lắng nhìn cậu, "Hả? Không, không có, có chuyện gì vậy?" Trong phút chốc kích động hắn thật sự muốn nói ra hết những chuyện chôn giấu trong lòng, nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng hắn đã buộc bản thân phải kiềm nén lại.
  
"Thôi quên đi, không có gì." Nếu đối phương không hỏi thì Lý Thập Di cũng lười trả lời, dù sao người khó chịu cũng không phải là cậu.
  
Tâm trạng Hạ Phong có chút phiền muộn, có quá nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại nhát gan không dám hỏi, Dung Hòa, còn có người kia không biết có quan hệ gì với Lý Thập Di, hoặc còn những người khác liên quan với Lý Thập Di mà hắn không biết nữa. Những chuyện này khiến hắn cảm thấy lo lắng và cực kỳ sợ mất đi cậu, hắn vẫn luôn cẩn thận giữ gìn mối quan hệ này, vì hắn sợ nếu mình không cẩn thận thì sẽ như thủy tinh mà vỡ vụn.
Nếu chưa từng có được thì thôi, nhưng đã có được rồi lại mất đi mới thật sự là dằn vặt, mà hắn không thể chịu đựng được kết cục như vậy.
  
Sau khi ăn tối, hai người thong thả tản bộ dưới khuôn viên trường trong màn đêm yên tĩnh, bất ngờ có người phụ nữ lao tới trước mặt bọn họ, người đó là Tề Dĩnh.
  
Cô có vẻ rất hoảng hốt, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là đã gặp phải chuyện gì đó, vừa đi tới đã nắm chặt quần áo của Lý Thập Di, giọng điệu có chút hoảng hốt, "Thập Di, làm sao bây giờ...A Du... anh ấy-- "
Lý Thập Di bởi vì động tác của đối phương mà cau mày, lại nghe cô không nên lời nói tới Trương Du. Mới chưa gặp bao lâu, chẳng biết tên ngốc kia đã làm chuyện ngu xuẩn gì nữa rồi?
  
Nhất thời cậu mất kiên nhẫn nới khoảng cách với cô, "Cậu ấy bị làm sao?"
  
Tề Dĩnh khóc nức nở, "A Du vừa gọi điện cho tôi nói anh ấy đang bị bắt giữ ở đồn công an, nói tôi đến đó ngay lập tức, tôi không biết mình phải làm gì cả. Thập Di, cậu đi cùng tôi đến đó được không! Tôi cảm thấy rất sợ!"
  
Lý Thập Di đột nhiên cảm thấy vô cùng bực bội, hiện tại không muốn để ý tới Trương Du, nhưng Tề Dĩnh cứ kéo lấy cậu khóc lóc như vậy, cũng không thể để một người phụ nữ một mình dọn dẹp đống lộn xộn này được, không còn cách nào khác cậu phải gật đầu đồng ý.
  
Cậu đau đầu, không biết bản thân từ lúc nào đã biến thành Thánh mẫu rồi?"
  
Hạ Phong thấy vậy không khỏi có chút nóng nảy, "Có muốn anh đi cùng không?"
  
"Không cần, anh về trường trước đi, có chuyện gì sẽ gọi điện cho anh." Lý Thập Di nói xong cũng không đợi hắn trả lời mà lập tức đi cùng Tề Dĩnh.
  
Hạ Phong trầm mặc rũ mắt xuống, trong lòng có chút lạnh lẽo, không khỏi ôm chặt lấy cánh tay, đứng ở nơi đó một lúc lâu mới chầm chậm rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.