Một mảng mơ hồ, trong đầu mọi thứ đều rất lộn xộn, miên man thăng trầm không có cách nào lên bờ.
Lý Thập Di lúc tỉnh dậy cảm giác đầu tiên là đau đầu như búa bổ, cậu xoa xoa trán, mở mắt nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, không gian và hoàn cảnh xa lạ khiến cậu nghĩ đến bản thân đã quay lại khoảng thời gian đen tối đó. Mỗi ngày mở mắt ra đều là những cảnh tượng khác nhau.
Căn phòng không quá sạch sẽ, ngăn nắp nhưng cũng không bừa bộn, chỉ là trên bàn học có rất nhiều sách vở, trong góc tường còn để bóng rổ, ván trượt. Nhìn sơ qua cũng có thể đoán được đây là phòng của một học sinh năng động đầy nhiệt huyết.
Cậu ngồi dậy, phát hiện mình đang mặc một bộ đồ ngủ không được vừa vặn lắm, hơi nhỏ khiến cậu có chút khó chịu, cậu mở nút áo ra để thoải mái hơn.
Cổ họng khô rát như chà qua giấy nhám, cậu không nhịn được ho khan vài tiếng, nhìn quanh căn phòng không thấy quần áo ở đâu.
Cậu đang định xuống giường thì có người đẩy cửa bước vào, là một thiếu niên có khuôn mặt non nớt, miệng chúm chím, lí nhí nói, "Ôi, anh dậy rồi sao? Khăn và bàn chải đánh răng mới em đã để sẵn cho anh rồi, anh nhanh tắm rửa rồi ra ăn sáng chứ không đồ ăn nguội mất."
Lý Thập Di cũng không thèm quan tâm đến lí do vì sao mình lại ở nhà một thằng nhóc xa lạ này, cậu chỉ khàn giọng, lãnh đạm hỏi: "Quần áo của tôi đâu?"
Bạch Dụ phát hiện ra người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-di-oi-yeu-lan-nua-nhe/197918/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.