Chương trước
Chương sau
 
Bữa tối được chuẩn bị vô cùng phong phú, cụ Dung ngồi trên ghế chính, thỉnh thoảng ân cần hỏi han vài vấn đề, tất cả đều đơn giản, Lý Thập Di cũng rất ngoan ngoãn trả lời.
  
Tư Sâm nghe hai người họ trò chuyện, trong tay tao nhã lột thịt cua, tập trung vào việc lấp đầy bụng cho cục cưng nhỏ.
  
Ông cụ cầm đũa lên nếm thử các món ăn Tư Sâm nấu, nhận xét: "Mặn" rồi lại gắp một món khác: "Nhạt" sau đó không phải "Cay" thì chính là "Ngọt", nói chung là không hợp khẩu vị.
 
Khiến cho Lý Thập Di cũng nghi ngờ, không biết là do ông cụ quá khó tính hay trình độ của người đàn ông giảm xuống? Cậu cũng nếm thử rồi sau đó vẻ mặt mê man, "Ăn rất ngon mà?" 
  
Tư Sâm cười.
  
Ông cụ gõ gõ bàn, vuốt râu mép trừng mắt, "Bởi vì thằng nhóc thúi này chính là làm cho con ăn đó!"
Lý Thập Di quay đầu nhìn hắn, Tư Sâm bất đắc dĩ nói: "Quen rồi, học nấu ăn là cũng vì dựa theo khẩu vị của em mà luyện tập nên anh không thể nấu khác đi được."
Mặt Lý Thập Di bất giác nóng lên.
 
Dung Cảnh không thấy thì không biết, thấy rồi mới biết Tư Sâm đối với đứa nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu quan tâm, như hận không thể hái hết các ngôi sao cùng mặt trăng trên bầu trời xuống dâng lên trước mặt cậu.
 
Ông cụ tuy ngoài miệng thì trách mắng, nhưng nhìn đứa cháu mình yêu thương nhất rốt cuộc cũng tìm được chốn về khiến ông vui mừng không ngớt, nhìn bọn họ càng nhìn càng thấy xứng, đột nhiên hỏi: "Hai con định khi nào kết hôn?"
Lý Thập Di còn chưa kịp nuốt xuống muỗng canh thì đã bị ho sặc sụa, đuôi mắt cũng đỏ lên. Tư Sâm vội vàng đưa tay ra vỗ nhẹ lên lưng cậu cho cậu dễ chịu hơn.
  
Lý Thập Di vốn tưởng ông cụ đang nói đùa, nhưng xem nét mặt thì không giống đang đùa, đành phải nói: "Con hiện tại không có ý định này ạ."
Không nói đến chuyện đất nước vẫn chưa chấp nhận, hiện tại cậu còn là sinh viên, căn bản là chưa từng nghĩ tới tương lai.
Ông cụ khó hiểu nói: "Sao lại không được, gia đình con không đồng ý à? Không thành vấn đề, ông sẽ đứng ra làm chủ cho hai con, nếu ai không đồng ý ông sẽ tự mình đến thuyết phục họ!"
 
Tư Sâm thấy sắc mặt của Lý Thập Di có chút thay đổi nên ngăn ông ngoại tiếp tục nói.
"Ông ngoại, Tiểu Di còn đang đi học, trước tiên không vội. Hơn nữa con còn chưa chuẩn bị tốt sính lễ, không biết em ấy có chịu đồng ý lời cầu hôn của con hay không..." Câu cuối cùng chính là mỉm cười nhìn Lý Thập nói.
  
Lý Thập Di ở dưới gầm bàn hung hăng đá Tư Sâm một cái.
Ông cụ cũng chỉ nhắc tới một câu như vậy thôi, biết bọn trẻ đều có suy nghĩ riêng của mình nên cũng không thể ép buộc được, nhưng cuối cùng vẫn không quên cảnh cáo Tư Sâm một câu: "Ông rất thích đứa nhỏ này, con đừng bắt nạt nó để nó chạy mất đấy."
  
Tư Sâm đương nhiên cười gật đầu, "Nhất định rồi ạ."
  
Cơm nước xong lại ngồi trò chuyện một lúc thì ông cụ thấy hơi mệt nên đi nghỉ trước.
  
Tư Sâm thì dẫn cậu đi dạo quanh nhà. Trời đã tối, dưới ánh đèn mờ ảo, hai người sánh bước trên con đường lát đá xanh.
Đi qua khu vườn, Lý Thập Di cảm thán: "Rộng quá đi, nếu một mình em đi thì chắc sẽ bị lạc mất thôi." Cậu nói xong lại nhớ tới hôm nay gặp người lớn trong nhà thuận lợi như vậy, may là có người bên cạnh này, cậu không khỏi nói đùa: "Trong nhà anh còn có mấy người, không bằng gặp nhau luôn đi."
Ai ngờ Tư Sâm lại không tiếp lời hắn như bình thường mà chỉ dừng bước lại, Lý Thập Di đang muốn nhìn qua thì người đàn ông lại đột nhiên ôm lấy cậu, vùi đầu vào cổ cậu.
 
"Có chuyện gì vậy?" Lý Thập Di nghi hoặc hỏi.
  
"Ông ngoại... ngoại trừ em, ông là người thân duy nhất của anh." Giọng nói khàn khàn của Tư Sâm vang lên bên tai cậu.
  
Lý Thập Di sửng sốt: "Anh không phải còn có ba cùng em trai sao..."   
Rồi lại phản ứng lại, người thân của hắn là loại người nào, tâm tình của cậu cũng trở nên phức tạp.
Tư Phương Đình, người đàn ông từng làm tổn thương cậu, từ lâu đã biến thành một kẻ xa lạ, huống chi đối phương chưa bao giờ nhận được tình thương của ba mình.
Lý Thập Di không biết làm sao để an ủi đối phương, đành mặc cho hắn ôm.
  
Bỗng nhiên nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.
  
Nhà họ Dung có cơ nghiệp trăm năm, vốn là danh môn vọng tộc, năm đó dưới sự quản lý mạnh mẽ của ông cụ Dung có thể nói là hô mưa gọi gió ở thành phố T. Mà đại thiên kim của nhà họ Dung cũng chính là mẹ của Tư Sâm, được nuông chiều từ bé, ngang ngược bướng bỉnh, rồi không biết tại sao lại đi yêu một tên nhà nghèo không tên tuổi, ông cụ Dung cực kỳ yêu thương đứa con gái này, lại nhìn Tư Tích Sơn bề ngoài không được nên kết luận hắn ta không phải là người tốt đẹp gì, ông cụ làm sao có thể trơ mắt nhìn con gái mình tương lai sẽ chịu khổ.
Đương nhiên ông đã dùng không ít thủ đoạn để tách bọn họ ra, nhưng ai ngờ ông càng cứng rắn Dung Giai Tuệ càng nổi loạn, một lòng nhận định Tư Tích Sơn, đánh chết cũng không chịu tách ra, thậm chí còn có con. Ông cụ Dung rốt cuộc cũng hết cách đành ngầm ép Tư Tích Sơn ký mấy bản thỏa thuận rồi mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân này. 
Về sau Tư Tích Sơn dựa vào sự hỗ trợ của Dung Giai Tuệ, mà ông ta quả thật cũng có năng lực nên dần mở rộng công việc kinh doanh của gia đình mình. Nhưng có lẽ chính vì nhà họ Dung từng sỉ nhục làm cho ông ta nghẹn một bụng tức nên tình yêu của ông ta dành cho Dung Giai Tuệ cũng dần dần biến mất theo thời gian, chỉ trong vòng vài năm, đã có rất nhiều phụ nữ khác vây quanh ông ta. Dung Giai Tuệ cũng tuyệt vọng, không giữ lại được trái tim của chồng mình, rồi dần tích tụ thành bệnh, thậm chí sau khi nghe nói chồng có con riêng rốt cuộc bà cũng nghĩ quẫn mà buông tay ra đi.
Khi đó Tư Sâm cũng chỉ mới 8 tuổi, cụ Dung đã đưa hắn về để tận tâm nuôi dạy. Đợi chờ khoảng mười năm đến khi thỏa thuận trước đây hết hiệu lực, Tư Tích Sơn mới chính thức đón Tư Phương Đình về nhà.
   
"Cho đến bây giờ ông ngoại vẫn cảm thấy mình đã làm sai, lúc trước không nên cứng rắn ngăn cản mẹ như vậy, như vậy mẹ có lẽ sẽ từ từ nhìn rõ con người ông ta, cũng sẽ không có bi kịch xảy ra..." Tư Sâm cười khổ, "Đây cũng là một phần nguyên nhân ông ngoại ủng hộ chúng ta."
 
"Ông ngoại đã già rồi, không còn sức lực để chịu thêm đả kích..."
  
Lý Thập Di lặng lẽ lắng nghe hắn nói, trước đây cậu cũng đã nghe Tư Sâm nói qua một chút, chẳng qua là lúc đó lòng cậu để ở nơi khác nên cũng chưa từng để ý, bây giờ nghe chi tiết mọi chuyện, trong lòng cậu cũng không rõ là suy nghĩ gì.
 
Trên đời này mọi chuyện dường như đều đã được định sẵn, là người ngoài cuộc, cậu cũng không dám nói đến nhân quả nhưng mọi thứ mập mờ có thể nhìn ra được.
Nếu như ông cụ Dung không dựa vào cảm tính của mình để phán đoán một người ép người ký một số thỏa thuận nhục nhã rồi tạo nên khoảng cách, thì có lẽ Tư Tích Sơn sẽ là một người cha tốt, sẽ không phản bội Dung Giai Tuệ, cũng sẽ không có những chuyện đau lòng sau này. Mà Lý Thập Di cậu cũng sẽ không gặp Tư Phương Đình để rồi lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp kia, cậu cũng sẽ không đến thành phố T, càng không đụng tới Tư Sâm, nói không chừng cuối cùng có khi sẽ ở bên cạnh Trương Du.
Hoặc ở một tình cảnh khác, bản chất con người vốn dĩ hay thay đổi, dù có yếu tố bên ngoài tác động hay không thì chắc chắc cũng sẽ đi đến hồi kết.
 
Không ai biết rằng tất cả những chuyện này đã bị xáo trộn, nếu như ở giữa chỉ cần thay đổi một bước thì kết cục có thể cũng sẽ khác đi nhiều.
"Em đang suy nghĩ gì?" Tư Sâm thấy cậu ngẩn người, ánh mắt nặng nề, không thể nhìn rõ được cảm xúc gì.
  
Lý Thập Di cười nhẹ nói: "Em đang nghĩ, mỗi lần anh an ủi em bảo rằng hãy tin ở anh, anh đã nói những lời đó với tâm trạng gì."
Rõ ràng Tư Sâm đã trải qua những chuyện còn tồi tệ hơn cậu, càng hiểu thấu tình cảm và lạc quan hơn cậu, vậy tại sao còn đồng ý bắt đầu trả giá từ một phía, những người đã từng bị chấn thương sẽ khó chữa lành hơn những người bình thường.
  
Rốt cuộc bản chất của tình yêu là gì?
 
Nó chẳng qua là sự va chạm của hai loại bản chất con người.
Không ai có khả năng gánh vác cuộc sống của người khác, đốt cháy chính mình để soi sáng cho một người, huống chi cuộc sống của người này vốn dĩ không trọn vẹn, liệu có thể chống đỡ được bao lâu.
Ngón tay Tư Sâm miêu tả gương mặt tinh xảo của Lý Thập Di: "Đúng vậy, anh vốn không tin, cũng coi nhẹ chuyện này, nhưng anh không thể buông em được."
 
Lý Thập Di cụp mắt, hàng lông mi in xuống một mảng bóng mờ dưới mí mắt.
"Em ham muốn anh đối với em dịu dàng nuông chiều, mang đến cho em cảm giác yên ổn, nhưng em vẫn không biết mình có thật sự thích anh hay không..."
Cũng có thể là thích, người đàn ông này đủ ưu tú, nhiều tiền, dịu dàng và một lòng một dạ, từ ngoại hình đến vóc người đều hoàn hảo, bởi vậy mang đến cho cậu một loại ảo giác người đàn ông giống như là Chúa cố ý gửi tới cứu cậu khỏi biển lửa vô vọng, nhưng đến hôm nay cậu mới biết Tư Sâm cùng lắm cũng chỉ là một kết quả của những sai lầm, hắn không phải là một vị thần hoàn hảo.
"Hôm nay ông ngoại anh hỏi chúng ta có dự định gì cho tương lai không, em thực sự chưa hề nghĩ tới những chuyện này," Lý Thập Di dừng lại một chút, nói tiếp: "Cho dù ông ngoại anh không đồng ý, có một ngày em rời khỏi anh thì em vẫn là em, điều này sẽ không thay đổi, nhưng còn anh thì sao?" Còn có thể trở lại dáng dấp bày mưu tính kế, mạnh mẽ tự tin trước kia không?
 
Lý Thập Di hỏi, trải qua một thời gian ở chung, cậu không nghi ngờ tình yêu sâu đậm của người đàn ông dành cho mình, nhưng cậu lại không thể bảo đảm mình có thể đối xử một người như vậy cả đời. Cảm xúc vốn là chất lỏng, không có hình dáng cụ thể, cũng không có cấu trúc ổn định, có thể chảy đến bất cứ ai.
Hạ Phong chính là người đi trước, bởi vì cậu, gia đình, cuộc sống, học tập của hắn đều xuất hiện vết nứt, thời gian có lẽ sẽ làm yêu thương phai mờ, nhưng thật sự có thể chữa lành tất cả không?
"Anh sẽ không cho rằng khả năng đó tồn tại." Tư Sâm nhíu chặt mày, lần đầu tiên bởi vì tình huống giả định của Lý Thập Di mà sinh ra một chút cảm xúc bạo ngược, hắn trầm giọng nói: "Chính là anh đã trải qua sự thay đổi phức tạp của lòng người, mới không bị mất phương hướng và luôn sống đúng với trái tim mình, bằng không anh và bọn họ có khác gì nhau đâu?"
"Em quá coi thường anh rồi, Tiểu Di." Tư Sâm nói: "Anh vẫn sẽ luôn là anh, Tư Sâm anh sẽ không giống như hai tên vô dụng kia, năm này qua tháng khác sợ sệt không dám tiến về phía trước để nắm bắt những thứ mình theo đuổi." Ba hắn, chưa bao giờ biết mình thật sự muốn cái gì, chỉ biết để những thứ trong tay lặng lẽ rời đi, rồi đến tuổi già mới hi vọng một tình cảm gia đình mỏng manh, mà em trai của hắn, ngụy trang thành một kẻ tùy hứng bất cần đời, nhưng thật ra là sợ này sợ kia, giống như một con chó mất chủ nhìn người mình yêu rơi vào vòng tay kẻ khác. ngôn tình hay
   
Không có gì có thể cản trở quyết tâm của hắn. Người khôn ngoan không rơi vào bể tình thì sẽ không có khả năng sợ mình chết đuối trong đó, mà Tư Sâm có.
Lời nói của người đàn ông bình tĩnh mạnh mẽ phát ra.
  
"Nếu như em vẫn sẽ không yêu anh thì sao?" Lý Thập Di hỏi, đây cũng là vấn đề mà cậu muốn biết nhất.
  
"Núi không tìm anh, anh sẽ đi tìm núi. Nếu như em chịu đáp lại anh một phần thì tất cả những gì còn lại anh sẽ bổ sung hoàn chỉnh, anh luôn luôn tình nguyện chịu đựng." Tư Sâm trả lời như vậy.
Lý Thập Di nói không nên lời, cậu ở cùng Tư Sâm, hiển nhiên sẽ không thể nói lại hắn.
Mọi diễn biến đều tiến hành theo quỹ đạo bình thường, lúc này nghĩ đến chuyện xuống tàu đã không còn đơn giản như vậy nữa, lại nghĩ đến những lời cụ Dung đã nói với mình, Lý Thập Di thật sự cũng không muốn để ông cụ thất vọng.
  
Chủ đề này coi như là kết thúc, ít nhất Lý Thập Di đã hiểu thêm về Tư Sâm, biết nguồn gốc gia đình của hắn, cũng hiểu rõ ràng hơn về ân oán giữa hắn và Tư Phương Đình
 
"Anh định khi nào để em gặp Tư Phương Đình?" Chuyện này nhất định phải có kết quả, cậu không muốn kéo dài thêm nữa.
 
Tư Sâm nhìn cậu chằm chằm, "Sắp rồi, nửa tháng sau nhà họ Tư sẽ tổ chức một bữa tiệc, đến lúc đó anh sẽ đưa em tới."
 
Lý Thập Di gật đầu.
Hai người trở về nhà, sau một lúc mệt mỏi thì đánh một giấc ngon lành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.