Khi hai vợ chồng Lưu Ngọc Oánh cùng Trương Kế Lâm mệt mỏi mua vé máy bay đến thành phố S thì sự việc gần như đã được giải quyết. Bọn họ vừa xuống máy bay, chuẩn bị vẫy dừng một chiếc taxi đang đi tới thì nhìn thấy Trương Du mặt đang ngồi xổm ở bên cạnh lối ra sân bay với vẻ mặt ảm đảm. Lưu Ngọc Oánh vì sốt ruột lo lắng cho quý tử nhà mình mà bất chấp sự kinh ngạc của những người qua đường, bà chạy tới ôm chầm Trương Du, khóc nức nở nói: "Tiểu Du – rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trương Du con đã làm gì vậy? Con có biết con làm mẹ lo lắng muốn chết rồi không? Vừa nói bà vừa sốt sắng kiểm tra thân thể Trương Du xem có thiếu miếng nào không. "Mẹ, con không sao mà, mẹ buông con ra trước đi..." Trương Du bị siết chắc đến không thở nổi. Mới mờ sáng còn chưa kịp mở mắt ra đã bị hốt vô đồn cảnh sát đến buổi chiều thì lại được thông báo là bắt nhầm người khiến y cả người mơ mơ hồ hồ không biết chuyện gì xảy ra. "Còn nói không có việc gì, không có việc gì mà đang yên đang lành bị bắt về đồn công an hả?" Lưu Ngọc Oánh ấn mạnh ngón tay lên trán y, nói: "Bao nhiêu tuổi rồi còn không để cho ba mẹ yên tâm hả..." Trương Du không trả lời, y vừa dời ánh mắt lập tức nhìn thấy Tiểu Di đang đứng bên cạnh người đàn ông cao to, lạnh lùng khiến trong lòng y càng thêm khó chịu. Y vốn biết mình bị người khác hãm hại cũng đã tính đến tình huống xấu nhất, nhưng không ngờ tới cuối cùng lại được đàng hoàng thả ra, nếu nói đằng sau chuyện này không có gì thì có đánh chết y cũng không tin, nói cái gì mà bắt nhầm người tất cả đều là lừa gạt đứa nhỏ ba tuổi thôi. Tuy rằng y cũng không nhìn xa trông rộng gì nhưng dù sao cũng đã hơn hai mươi nên vẫn có năng lực nhận biết mọi thứ. Lưu Ngọc Oánh khóc ngắn khóc dài không dứt khiến Trương Kế Lâm không nhìn nổi nữa, ông là trụ cột của gia đình nên khi gặp chuyện cũng tự nhiên bình tĩnh hơn, ông đến kéo người lại nói, "Được rồi, đây cũng không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống rồi nói." Lý Thập Di đang yên lặng đứng ở bên cạnh, lúc này mới do dự bước tới, "Chú dì, nếu Trương Du đã không sao thì cháu về trường học trước, không quấy rầy mọi người nữa..." Lưu Ngọc Oánh thấy con trai không sao, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng. Lúc này nhìn thấy Lý Thập Di chuẩn bị rời đi thì bà vội vàng kéo cậu lại, "Đứa nhỏ này đừng vội đi như vậy, dì còn chưa cảm ơn cháu mà!" Nhìn thấy đứa nhỏ này rõ ràng có ý tránh né, bà cũng cảm thấy có chút khó chịu, dù sao bà cũng nhìn Lý Thập Di lớn lên, nói không ngoa thì cũng xem như là một nửa con trai của bà. Hồi đó xảy ra chuyện kia, khó khiến ai có thể thật sự bình tĩnh được, huống chi ngoài miệng thì bà luôn nói tức giận nhưng cuối cùng cũng không phải là mềm lòng chấp nhận đó sao, chỉ có điều bà vẫn chưa thật sự vượt qua được rào cản trong tâm trí mà thôi. "Dì à, cháu..." cậu thật sự không muốn ở chung với bọn họ, Lý Thập Di theo bản năng nhìn Tư Sâm như muốn cầu cứu. Lưu Ngọc Oánh cũng theo ánh mắt của cậu nhìn sang, ngay từ đầu bà đã nhìn thấy người đàn ông này nhưng vừa rồi tâm trí của bà đặt hết vào Trương Du nên không để ý đến người xung quanh. Nhìn thoáng qua thì bà có thể nhận ra người đàn ông này cùng bọn họ không cùng đẳng cấp, khắp người đều lộ ra khí chất cao quý và sự tu dưỡng bản thân vô cùng tốt. Mặc dù Tư Sâm đã cố ý tỏ ra khiêm tốn hơn rất nhiều nhưng khí chất bẩm sinh của hắn vẫn khiến cho người ta nhìn ra sắc thái. Bà nghi hoặc hỏi Lý Thập Di cùng Trương Du, không khỏi nhẹ giọng, cũng không dám thất lễ, "Vị này là?" "À? Người ấy là..." Lý Thập Di nhất thời không biết trả lời như thế nào, cậu không muốn tiết lộ mối quan hệ phức tạp giữa hai người với ba mẹ của Trương Du. Tư Sâm nhìn thấy sự bối rối trong mắt cậu, hắn bình tĩnh bước tới, "Chào ngài, tôi là thầy giáo của bạn học Lý Thập Di, tôi họ Tư." Giọng điệu của hắn rất lịch sự mà lại không quá khó gần. Lý Thập Di hơi sửng sốt. Lưu Ngọc Oánh nghe được thân phận của hắn thì nhanh chóng sửa sang lại dáng vẻ, nhớ lại khi nãy mình có hơi hung dữ nên có chút xấu hổ, "Ôi ôi, hóa ra là thầy giáo, chào ngài, chào ngài." Trương Kế Lâm cũng lịch sự nói: "Thầy Tư xin chào ngài." Tư Sâm mỉm cười bắt tay hai người rồi khách sáo vài câu, Lý Thập Di thấy bọn họ không có nghi ngờ gì nên trong lòng cũng yên tâm hơn. Trương Du chưa từng gặp Tư Sâm, cũng không biết hắn nói là thật hay giả, y hơi nghi ngờ liếc nhìn Lý Thập Di một chút, nhưng y cũng không muốn lúc này làm cho đối phương khó xử nên đi ra dàn xếp một chút. "Được rồi mẹ, nếu tiểu Di còn có việc thì mẹ đừng ép họ nữa." Trương Du đi tới trước mặt Lý Thập Di, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cậu, "Tớ sẽ quay lại tìm cậu sau, tớ còn có chuyện muốn hỏi cậu." Nói xong cũng không đợi đối phương phản ứng mà lập tức kéo bố mẹ đi mất. Đầu óc Trương Du lúc này có rất nhiều câu hỏi, nếu không nhận được đáp án thì sẽ bực bội khó chịu. Nhìn bọn họ đi xa, Lý Thập Di mới thở phào nhẹ nhõm, cậu vẫn thật sự không muốn đối mặt với ba mẹ Trương Du, người khác cũng không làm gì sai, khi còn bé họ cũng rất tốt với cậu, chỉ là sau những chuyện đã xảy ra thì rất khó khôi phục lại quan hệ trước kia. Chuyện nên giải quyết thì cũng đã giải quyết, sợi dây bị buộc chặt cuối cùng cũng được nới lỏng, cậu nhìn dòng người qua lại, nhớ tới vừa rồi Tư Sâm nghiêm túc nói dối, trong lòng cậu không nhịn được cười, quay đầu lại gọi, "Thầy giáo, thầy Tư?" Tư Sâm chăm chú nhìn cậu không chớp mắt, đôi mắt đen láy như hiện lên ánh sáng, giọng nói cũng không còn trầm thấp như trước nữa, dường như hắn cũng cực kỳ hứng thú, hắn suy tư, "Em thích danh xưng này sao? Tôi có thể thử ứng tuyển vào đại học S." "Nhưng mà -- tôi không muốn trở thành giáo viên của em một chút nào." Tư Sâm hiểu rất rõ nếu vừa rồi hắn nói gì đó với cha mẹ Trương Du thì dựa theo tính cách của Lý Thập Di rất có thể cậu sẽ trở mặt với hắn, bây giờ hòa hợp nhưng không có nghĩa là hắn có thể đi ngược với mong muốn của đối phương. Thật không biết là ai bị ăn đến chết. Tư Sâm thầm thở dài. Ý tứ trong lời nói của đối phương quá rõ ràng, Lý Thập Di không bỏ qua những ám chỉ trong mắt hắn, chỉ là nhìn chằm chằm ngón chân mình mà không nói gì. Trước đây bất kể là tán tỉnh hay lên giường cũng đều rất thoải mái, nhưng khi nói đến tình cảm nghiêm túc thì lại luôn ngẫm nghĩ do dự hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc cậu vẫn không đủ can đảm để trao trái tim mình cho một người. "Quên đi," Tư Sâm nhẹ nhàng ôm cậu, nhận thấy thân thể cậu đang cứng ngắc rồi buông ra, trong giọng nói chứa đựng bất đắc dĩ cùng cưng chiều, "Đứa nhỏ hư hỏng này..." Lý Thập Di im lặng không nói gì. Trải qua một trận chuyện lộn xộn này, kế hoạch ban đầu leo núi tắm suối nước nóng cũng bị bỏ lỡ, Tư Sâm đột nhiên nhớ ra có chút chuyện phải đi về xử lý, hắn đưa Lý Thập Di về trường học rồi mới rời đi. - ------------- Chỉ qua một đêm, đến ngày hôm sau thì những tin đồn kia dường như đã biến mất sạch sẽ, cũng không có bất kỳ ai tới hỏi han hay bàn tán bậy bạ sau lưng, yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu không biết chuyện này có phải do một tay Tư Sâm áp chế hay không, nhưng nói tóm lại cũng một chuyện tốt. Trương Du bịa chuyện vu vơ để ứng phó với ba mẹ, sau khi tiễn họ về rồi y lập tức đến tìm Lý Thập Di. Tiết trời càng ngày càng lạnh, trên cành cây chỉ còn sót lại vài chiếc lá lẻ loi vẫn kiên cường đung đưa trong gió lạnh, màn sương trắng lơ lửng trong không khí tạo thành những hạt nước nhỏ trên mặt kính lạnh buốt. "Cậu muốn hỏi gì?" "..." Trương Du buồn bực túm tóc mình, rõ ràng là bọn họ đã cùng nhau lớn lên thì lẽ ra phải thân thiết nhất, nhưng tại sao ngược lại lại biến thành quan hệ không có gì để nói nhất? Đối phương có thể cười đùa vui vẻ với bất cứ ai, mà khi đối diện với mình thì chỉ còn im lặng, im lặng và im lặng. "Cậu không có gì muốn nói với tớ sao? Ngày hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" "Không phải đã nói cho cậu biết rồi à?" Lý Thập Di qua loa. Ông chủ Đinh kia một mực không chịu thừa nhận mình đã ngụy tạo chứng cứ, gã ta chỉ nói rằng đó là sự hiểu lầm nên đã rút đơn kiện và không cần phải bồi thường. Chuyện này khiến cậu tức đến bật cười, nếu như không phải Tư Sâm an ủi cậu, hơn nữa lúc ấy tình thế cấp bách chỉ cần Trương Du có thể được thả ra thì cậu cũng không quan tâm đến những thứ khác, chỉ là trước khi ông chủ Đinh kia ảo não rời đi thì có nói một câu với Tư Sâm không may bị Lý Thập Di nghe được. "... Chủ tịch Tư, tôi cũng không còn cách nào khác, tôi phải dựa vào cái công ty nhỏ đó kiếm ăn... Tôi không muốn làm chuyện này đâu nhưng mà hắn..." Hắn là ai? Còn muốn nghe tiếp, thì ánh mắt đầy thâm ý của Tư Sâm liếc nhìn gã một chút, ông chủ Đinh cũng ngay lập tức im lặng. Dù bị ngắt lời đúng lúc nhưng những lời này đã âm thầm gieo vào lòng cậu một hạt giống. "Tại sao Tề Dĩnh lại đột ngột rời đi? Có phải là có chuyện bí ẩn gì không?" "Tớ không biết." Lý Thập Di không nói cho Trương Du biết những gì Tề Dĩnh đã nói với cậu, bởi vì cậu sợ y nhất thời không chấp nhận được, nếu như lại giống như dáng vẻ mấy năm trước thì sẽ không ai có đủ kiên nhẫn để cùng y bước ra khỏi bóng tối. Hỏi vài vấn đề đều không nghe thấy câu trả lời mình muốn nhưng Trương Du cũng không để ở trong lòng, những thứ này không phải là điều mà y thực sự quan tâm. Y quan tâm nhất chính là -- "Vậy người đàn ông đó thì sao? Anh ta là ai, đừng nói với tớ rằng anh ta thực sự là giáo viên của trường chúng ta!" Thấy Lý Thập Di không trả lời, Trương Du đặt tay lên vai cậu lắc mạnh, "Cậu nói đi?" Lý Thập Di hung hăng đẩy y rồi lùi lại một bước dài, không biết sự kích động của y đến từ đâu, "Cậu bình tĩnh đi! Anh ta cùng tớ có quan hệ gì thì cũng là chuyện riêng của tớ, không cần nói cho cậu biết." "Được rồi, tốt, bao lâu rồi?" Nhìn người kia tránh né mình như rắn rết, lại còn nghe được câu trả lời của cậu khiến Trương Du hết sức tức giận, lý trí cũng đã bay lên chín tầng mây, y một bước như bay nhào tới lung tung gặm lên... Lý Thập Di bị y thô bạo cưỡng hôn làm cho sửng sốt chốc lát, trên môi đột nhiên đau nhức khiến cậu nhanh chóng đẩy người ra, vừa sốc vừa tức giận nói: "Con mẹ nó cậu đang làm gì vậy!" Trương Du cũng không ngờ bản thân lại kích động làm ra chuyện như vậy, chỉ là theo bản năng theo tiếng gọi từ tận đáy lòng mà thôi, y nhất thời cũng sửng sốt một lúc, "Tớ..." Lý Thập Di căm ghét nhìn y, "Trương Du, cậu cố ý tới khinh thường tớ sao?" "Tớ không có." Thấy cậu hiểu lầm, Trương Du vô cùng hoang mang và lo sợ, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, miệng không tự chủ được ảo não nói: "Tớ chỉ không muốn nhìn thấy cậu và người đàn ông đó ở bên nhau! "Tại sao?" Lý Thập Di cười lạnh, trên mặt như bao phủ một màn sương, lạnh lẽo đến thấu xương. "Bởi vì, bởi vì—" Trương Du nhắm hai mắt hét lớn. "Tớ thích cậu..." Lý Thập Di hai mắt đột nhiên mở to, như sét đánh ngang tai. Cuồng phong bão tố lướt qua. ———————————————— "Mẹ..." Trương Du cầm điện thoại khóc rống. Lưu Ngọc Oánh hoảng sợ, "Ôi ôi có chuyện gì vậy con?" "Con bị thất tình..." Bà cũng hơi buồn bực, Trương Du đã nói với bọn họ chuyện chia tay với cô gái kia rồi, lúc đấy bà cũng không thấy y khó chịu bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là con trai của mình nên bà cũng chỉ có thể an ủi, "Mẹ biết, được rồi, cũng không có gì to tát, con trai của mẹ tốt như vậy, là cô gái kia không có phúc thôi, Trương Du à con đừng nghĩ nhiều như vậy nhé?" "Mẹ, không phải cô ấy..." Trương Du nghẹn ngào, lần đầu tiên y cảm thấy đau lòng đến vậy, dường như bầu trời đã nâng đỡ y đã sụp đổ. Muộn rồi, mọi thứ đã quá muộn, lúc y rốt cuộc cũng hiểu rõ được lòng mình thì mới phát hiện ra rằng, sẽ chẳng có ai đứng mãi một chỗ chờ y. Y ngay cả cơ hội cũng không có, cũng đã hoàn toàn bị loại. "Vậy chuyện này là..." Lưu Ngọc Oánh chậm rãi suy đoán được chuyện gì đó không tốt, nhất thời im lặng. Một lúc sau, "Này, con..." Mà Trương Du cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có câu nói kia vẫn văng vẳng bên tai không chịu tiêu tan. - ----------------------------------------------------------------- Tác giả có điều muốn nói: Mọi người thật sự đã rất bao dung cho tôi, người chậm phát triển ý tưởng(/// ˊ? ˋ ///)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]