Lý Thập Di bị đói mà tỉnh, cậu gạt cánh tay trên người mình sang một bên, ngồi dậy hoạt động thân thể, cơ thể trần truồng của cậu toàn là dấu hôn, hôm qua làm một lần xong rồi cậu lại bị Hạ Phong quấn đến hơn nửa đêm, mãi đến tận gần sáng mới thả lỏng được một chút.
Kết quả của sự miệt mài cả đêm là lúc này cậu hơi mệt mỏi không có tinh thần. Loay hoay nhặt quần áo vương vãi trên đất, cậu lấy điện thoại di động ra thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, chủ yếu là Trương Du, còn có của Hà Trí Dịch.
Do dự một lúc, cậu gửi một tin cho Hà Trí Dịch nhờ hắn xin nghỉ học một hôm, sau đó gọi cho phục vụ phòng đặt hai phần ăn sáng.
Hạ Phong có lẽ đã quá mệt, đáy mắt xanh đen, giống như đang nằm mơ, lông mày nhíu chặt lại như thể trên người đang đè nén gánh nặng nào đó.
Lý Thập Di ngồi trên bệ cửa sổ nhìn người đi ngoài đường.
Khi xe buýt đến, tài xế bấm còi, đám đông vội vã, tức giận chửi bới, xô đẩy, giống như đàn kiến ngửi được mồi ngon mà đùng đùng kéo đến, cứ như vật nối tiếp hết lượt này đến lượt khác bắt đầu cuộc sống thường ngày.
Lý Thập Di đột nhiên cảm thấy lạc lõng. Cậu nghĩ có phải sau này bản thân cũng sẽ trở thành một người có cũng được không có cũng được trong biển người mênh mông kia không, nghĩ đến đây trong lòng cậu dâng lên cảm giác nặng nề và chán nản. Làm người có rất nhiều chuyện không thể theo ý mình được. Nếu được lựa chọn, kiếp sau cậu muốn trở thành một cái cây -- một cái cây không suy nghĩ, không buồn không vui, lặng lẽ đứng ở một nơi nào đó, bên đường, trong rừng, hoặc nơi sa mạc, chỉ cần một chút nước và đủ ánh sáng mặt trời thì có thể sống sót thật tốt, sau đó yên tâm chờ đợi cái chết rồi biến thành mục nát. Đáng tiếc -- Tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, Lý Thập Di tự giễu cười cười đi mở cửa, cậu đang suy nghĩ gì đó. Bữa sáng đến, cậu đứng bên giường cúi xuống vỗ nhẹ lên vai Hạ Phong, nhìn hắn khó khăn mở đôi mắt còn buồn ngủ ra.
"... Dậy ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp."
Hạ Phong ngẩn người một lúc, ánh mắt mờ mịt dần lấy lại tiêu cự, theo bản năng mỉm cười nhìn Lý Thập Di, nhìn tay đối phương sắp chạm đến khóe môi.
Hô hấp bỗng chốc ngưng lại.
"Đừng cười." Lý Thập Di bỏ tay xuống, điều cậu thích nhất chính là nụ cười của Hạ Phong, ấm áp tựa gió xuân, nhưng nếu ngay cả nụ cười này cũng trộn lẫn sự giả dối thì điểm lưu luyến duy nhất có thể còn sót lại bao nhiêu?
Hạ Phong lúng túng nhìn cậu, trong lòng có chút bất an, sao vậy, có phải hắn lại làm chuyện gì không tốt rồi không?
Lý Thập Di nhìn dáng vẻ này của hắn có lại không đành lòng, cậu hôn lên trán hắn một cái, "... Đừng nghĩ lung tung, ăn cơm đi."
Ăn xong, Hạ Phong vẫn còn buồn ngủ nên tiếp tục ngủ. Hắn đã nhiều ngày chưa có được một giấc ngủ ngon, cơn ác mộng cứ quấn chặt lấy hắn từng giây từng phút, trói buộc hắn, bao nhiều lần hắn tỉnh dậy lúc nửa đêm, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Hắn sợ cảnh trong mơ sẽ trở thành hiện thực.
Lý Thập Di ngồi ở bên giường cùng hắn.
Ánh đèn đầu giường vẫn sáng, nhưng cũng không thể chiếu sáng được con đường tối tăm phía trước.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại lại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Không phải điện thoại của cậu.
Hạ Phong vẫn đang ngủ say, Lý Thập Di cũng không muốn quấy rầy hắn, cậu cầm điện thoại định giúp hắn cúp máy.
Ngón tay lướt trên màn hình nhưng nhìn thấy tên người gọi thì đột nhiên ngừng lại.
Là mẹ của Hạ Phong.
Không phải không muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện, biết rõ có một số việc nếu biết rồi thì sẽ trở thành rắc rối, nhưng cũng không cách nào chịu nổi loại chờ đợi trong vô định này. Đây có lẽ là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Lý Thập Di cầm di động đi vào phòng tắm, sau đó nghe máy.
Ngay khi điện thoại được kết nối, tiếng van xin mang theo bi thương mãnh liệt như bị bóp nghẹt tràn vào màng nhĩ của cậu khiến cậu không khỏi đưa điện thoại ra xa một chút.
"Tiểu Phong à..." người phụ nữ tan nát cõi lòng gào khóc, "Con nghe lời mẹ về nhà có được không con? Mẹ biết sai rồi, con về nhà có được không, về nhà rồi chúng ta nói chuyện được không con, chúng ta không thể thay đổi sao? Mẹ không thể để người khác chỉ trỏ dòm ngó được..." Bên kia còn xen lẫn âm thanh tức giận lo lắng của đàn ông.
Lý Thập Di có chút mờ mịt trả lời: "... Dì, cháu không phải Hạ Phong..."
Âm thanh lập tức im bặt, sau một hồi im lặng, giọng nói của người phụ nữ thận trọng truyền đến, "...Cậu là ai? Tiểu Phong nhà tôi đâu?"
"Cháu là..." Ngón tay miêu tả hoa văn trên nền gạch sứ, dọc theo đường vân vẽ toàn bộ hình dáng, một lát sau cậu mới bình tĩnh trả lời: "... Bạn cùng lớp."
Người bên kia hiển nhiên có phần không tin, nhưng vì phép lịch sự bà không thể thất thố trước người ngoài được, "Có thật không, Tiểu Phong đâu, nó ở đâu, đưa nó nghe điện thoại được không? Nói mẹ nó đang tìm nó có việc gấp... "
"... Cậu ấy lúc này không có ở đây, dì, cháu sẽ nói cậu ấy gọi lại cho dì." Nói xong, Lý Thập Di cúp điện thoại, bên tai một lần nữa trở về yên tĩnh.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi đã bị kìm nén từ trong lồng ngực rất lâu.
Thì ra là như vậy.
Không phải chưa từng đoán được kết quả tồi tệ như vậy, chỉ là khi giờ khắc này thật xảy ra thì việc chuẩn bị tâm lý tốt cũng trở nên vô dụng. Cậu sắc mặt không đổi đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Sau đó, cậu đi ra ngoài.
Cậu muốn ra ngoài thư giãn, dù sao cũng tốt hơn là ở trong không gian ngột ngạt này.
Không ai sai, nhưng có lẽ sai là bọn họ không nên được sinh ra làm người, càng không nên trở thành một kẻ "khác biệt" trong đám đông. Cậu không đi xa mà chỉ ngồi bên bồn hoa gần đó, híp mắt nhìn dòng người qua lại, người qua đường xì xào bàn tán thế nào cậu cũng không quan tâm, ngay cả sức lực nhìn lại cũng không có. Đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, không làm gì được, cũng không nghĩ được gì.
Ánh nắng chói chang ấm áp lặng lẽ chiếu trên người cậu.
Không biết là đã qua bao lâu, một đôi chân dừng ở trước mặt cậu cùng giọng nói quen thuộc kèm theo nghi hoặc, "Lão ngũ?" Lý Thập Di bừng tỉnh ngẩng đầu mở mắt ra nhìn, con ngươi phản chiếu ánh nắng mặt trời hiện lên màu hổ phách, thế giới đều bị bao phủ bởi một tầng màu lam nhạt, người và vật trong mắt cậu đều thành đồ trang trí, chỉ có duy nhất cậu là chân thật.
"Ôi? Lão ngũ?"
Bờ vai bị vỗ một cái, cậu nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, thu lại sắc mặt.
Nhìn rõ người kia, Lý Thập Di cũng hơi kinh ngạc, cậu không ngờ tới lại gặp Hà Trí Dịch ở đây.
"Sao cậu lại ở đây? Tối hôm qua cậu không về tôi còn tưởng cậu gặp chuyện gì đó? Gọi điện thoại cho cậu cũng không thấy cậu trả lời." Hà Trí Dịch rất vui khi gặp cậu, cũng không quan tâm đến việc hắn đang định làm gì, trực tiếp ngồi xổm xuống bồn hoa rồi tiện tay nhặt chiếc lá lên nghịch nghịch, "Chậc, Lão Vương hôm nay không biết đã uống nhầm thuốc gì mà bắt điểm danh, nhưng tôi cũng giúp cậu nói nhăng nói cuội cho qua, ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ đều ổn...."
"Ừ, hôm qua có chút chuyện, cảm ơn cậu." Lý Thập Di vừa nói vừa nhìn đồng hồ, tự hỏi không biết Hạ Phong đã dậy chưa.
Nhưng bây giờ cậu không muốn gặp hắn.
"Với tôi mà khách sáo gì chứ." Hà Trí Dịch nhìn xung quanh, giả vờ hỏi, "Có mỗi mình cậu thôi à, cậu làm gì ở đây vậy? Tôi thấy cậu ngồi đây cả buổi rồi đấy."
Cậu im lặng một lúc lâu, hàng mi đậm màu dưới mí mắt in xuống một mảnh bóng mờ, thoạt nhìn có chút mong manh. Tim Hà Trí Dịch cũng run rẩy theo cặp mi kia, thấy cậu không muốn nói nên cười toe toét chuyển hướng sự chú ý, "Haha, tôi vừa mới tan học định đến đường xx bên kia, kết quả là nhìn thấy cậu nên qua đây xem thử, nếu như cậu có tâm sự thì... "
Thực ra, Hà Trí Dịch có hơi ủ rũ, cuối cùng giọng điệu cũng có chút khô khan.
Haizz, có thể không cần quá giữ lễ nghĩa như thế có được không!
Ngay lúc hắn đang ủ rũ chuẩn bị rời đi thì Lý Thập Di có phần do dự nói, "Chờ chút... Tôi muốn hỏi cậu một chút chuyện..." - ------------
Cho nên khi Lý Thập Di hỏi hắn "Cậu comeout rồi sao" thì ngụm nước mà Hà Trí Dịch vừa uống lập tức phun ra ngoài văng tung tóe trên bàn.
Lý Thập Di rõ ràng là cau mày.
"Hì hì, chỉ là không ngờ cậu lại đột ngột hỏi như vậy, hì hì..." Hà Trí Dịch lén lau mồ hôi lạnh trên trán.
Phương pháp đặt câu hỏi đơn giản và thẳng thừng như vậy thực sự giống phong cách của Lý Thập Di.
"Comeout rồi, tôi suýt nữa bị mẹ đánh gần chết..." Hà Trí Dịch nghĩ đến cảnh tượng lúc đó trong lòng vẫn còn sợ hãi. "Rồi còn đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi lang thang bên ngoài hơn nửa tháng mẹ tôi mới cho tôi về nhà đó. Nếu không có bạn bè giúp đỡ chắc tôi đã sớm chết đói ngoài đường rồi..."
Lý Thập Di chống cằm nghe hắn nói, vẻ mặt nhàn nhạt, tâm tư cũng có chút bay xa, cậu chỉ đột nhiên rất muốn tìm "đồng bọn" để lắng nghe kinh nghiệm cuộc sống mà người ta đã trải qua.
Mặc dù cậu cũng đã tiếp xúc với rất nhiều người trong giới, nhưng hầu hết những người đó đều chỉ muốn thỏa mãn dục vọng chứ chẳng nói chuyện tâm tình, mà cậu cũng sẽ không ngây thơ đi giao tiếp sâu sắc với loại người này. Từ nhỏ đến lớn cậu đã quen giấu kín mọi tâm tư của mình, những người bên cạnh hay thậm chí cả ba mẹ cậu cũng không thể dò xét được chút gì.
Cậu còn nhớ lúc buộc phải comeout, dáng dấp khiếp sợ của ba mẹ, ánh mắt phảng phất như nhìn quái vật, không mắng chửi, thậm chí ngay cả chỉ trích cũng không có. Chỉ là im lặng và im lặng, rồi ngày hôm sau Lương Nguyệt Linh vành mắt đỏ hoe kéo tay nói cho cậu biết, rằng bọn họ tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Dường như mọi thứ đều khác biệt so với những người khác.
Tại sao không trách cậu? Tại sao không ép buộc cậu thay đổi?
Đồng tính không phải bị nhiều người xem như tội đồ sao, tại sao không lo lắng cho cậu sẽ bị chết chìm trong sự phỉ nhổ của người đời?
Hà Trí Dịch vẫn còn đang lải nhải nói thì Lý Thập Di thô bạo ngắt lời hắn, "Làm sao cậu phát hiện mình là đồng tính vậy?"
Hà Trí Dịch có phần sửng sốt, hắn phát hiện hôm nay Lý Thập Di có chút không giống ngày thường, trên khuôn mặt cậu dường như phủ một lớp sương mỏng, có hơi vô tình lạnh lùng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại thì cảm giác đó lại biến mất.
Đây dường như là lần đầu tiên họ thừa nhận với nhau, trước đây mọi người đều chỉ là ngầm hiểu chứ chưa bao giờ thẳng thắn nói ra.
"À khụ khụ... Đại khái là lúc học cấp 3, đám bạn thường hay thảo luận bàn tán về con gái nhưng tôi lại không có hứng thú với đề tài này lắm, nên đám bạn cũng nói đùa rằng tôi có bệnh. Có lần lên mạng tình cờ xem về phương diện này nên để ý một chút, sau đó tôi tìm xem một số bộ phim rồi thấy có chút cảm giác..." Thực tế thì hắn không nói ra là đang xem nửa chừng thì bị tóm, nhưng khi đó hắn thật sự có cảm giác, cho nên hắn chỉ đơn giản là khai sáng chính mình và trực tiếp comeout.
Hà Trí Dịch nhớ tới chính mình lúc đó, hắn cảm thấy mình thật sự là một kẻ ngốc, tử vi còn chưa xem qua đã vội vàng comeout, hắn cũng chưa từng thấy mình có chút hứng thú với cậu trai nào, thật sự có chút ngây thơ mà. Nhưng bây giờ hẳn là đã khác trước, ngược lại có chút vui mừng vì trước đó đã comeout, không cần phải dằn vặt nữa. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn không nhịn được nhìn chằm chằm Lý Thập Di.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]