18.
Lúc học đại học ngoài chuyên ngành toán tôi còn học thêm luật.
Suốt ngày vùi đầu vào sách vở hoặc lao vào hết cuộc thi biện luận này đến cuộc thi biện luận khác.
Người khác đều nói tôi liều mạng như vậy, tương lai không thể đo lường.
Chỉ có mình tôi biết rõ, từ lâu tôi đã giống như cây ngô đồng bị sâu đục, chết cùng anh trai vào mùa đông năm ấy.
Cho đến khi tôi đứng trên bục nhận giải, một người mặc tây trang màu đen bước ra từ sau tấm màn.
Người vừa tới vai rộng chân dài cầm tấm bằng khen màu đỏ trên tay, giống như ống kính tập trung từng bước tiến vào tầm mắt của tôi.
Khi anh ta bước ra, đại sảnh vốn nhộn nhịp bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều cảm thán người này có ngoại hình đẹp và khí chất tốt.
Chỉ có trong đầu tôi lúc này giống như một chiếc đèn kéo quân, gương mặt này cùng với hình ảnh xuất hiện ngắn ngủi trong video máy tính của anh trai tôi và bức ảnh mà ông chủ đưa cho tôi, cùng xâu chuỗi lại với nhau.
Đó là lần đầu tiên tôi mặt đối mặt với người trong video và người trên danh thiếp.
Trong khoảnh khắc đó tôi đứng im bất động nhưng các cơ trên lưng tôi đang từng chút căng cứng.
Mặc dù toàn thân tôi đều phản kháng và phòng bị nhưng khi anh ta đi về phía tôi, tôi vẫn vượt khó tiến lên chủ động bắt tay với anh ta và cố gắng nặn ra một nụ cười.
19.
Tôi không thể để anh trai mình chết một cách vô ích, tôi muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với anh tôi ngày hôm đó.
Khi đáy lòng của một người tràn ngập dục vọng thì hoàn toàn không thể thắng xe được.
Sau khi tốt nghiệp, dưới sự hâm mộ của cả lớp tôi đã vượt qua vô số đối thủ cạnh tranh và thành công gia nhập công ty của nhà họ Chu.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp phải sự quẫn bách của anh ta trong văn phòng-
Chu Diễn Thanh luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, không bao giờ tỏ ra thương xót trước sự xu nịnh và cầu xin của người khác.
Nhưng bây giờ người phụ nữ xinh đẹp khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đó đang vênh váo tự đắc bắt chéo chân ra lệnh cho Chu Diễn Thanh châm trà rót nước cho mình như một người hầu.
Chu Diễn Thanh không hề phản kháng, bận trước bận sau làm theo lời căn dặn của bà ta.
Nhưng vẫn không lấy được lòng người phụ nữ, bà ta ôm một chồng hợp đồng ném vào mặt Chu Diễn Thanh.
Trong nháy mắt những tờ giấy bay phấp phới còn Chu Diễn Thanh thì đứng giữa đống giấy trắng bay tá lả ấy.
Một đồng nghiệp bên cạnh thì thầm nói cho tôi biết người phụ nữ này là vợ thứ hai của chủ tịch Chu.
Trước khi mẹ ruột của Chu Diễn Thanh q u a đ ờ i, chủ tịch Chu đã nuôi người phụ nữ này ở bên ngoài nhiều năm.
Thậm chí đứa con riêng của người phụ nữ này còn lớn tuổi hơn Chu Diễn Thanh.
Chưa đầy một tháng sau khi bà Chu q u a đ ờ i, ông Chu liền ngựa không ngừng vó cưới vợ nhỏ này về nhà.
Tuy chủ tịch Chu rất nóng tính nhưng lại rất cưng chiều người vợ mới này.
Cho nên ngày hôm đó bà vợ nhỏ không có việc gì làm đi gây sự, chỉ là bóp họng phàn nàn vài câu trước mặt chủ tịch Chu, chủ tịch Chu liền rất tức giận.
Tiếng mắng mơ hồ của người đàn ông trung niên trong văn phòng truyền vào tai tôi, Chủ tịch Chu mắng Chu Diễn Thanh không biết kính trọng người lớn, không biết tốt xấu giống y như mẹ ruột của mình, đồng thời yêu cầu Chu Diễn Thanh phải xin lỗi mẹ nhỏ của mình trước mặt toàn bộ công ty.
Ngày hôm đó mọi người từ toàn bộ văn phòng đều đến xem cuộc vui.
Chu Diễn Thanh không coi ai ra gì quỳ trước mặt người phụ nữ đó.
Tôi cũng đứng trong đám đông quan sát, lắng nghe các đồng nghiệp nghị luận sôi nổi.
20.
Cho đến nay Chu Diễn Thanh trong miệng đồng nghiệp có rất nhiều từ ngữ đại biểu, chẳng hạn như kiêu ngạo, lạnh lùng, không có tình người...
Nhưng dưới vẻ mặt lạnh lùng đẹp đẽ không tì vết của Chu Diễn Thanh, tôi dần cảm thấy một loại thần kinh quá nhạy cảm cảm giác này quen thuộc khác thường.
Từ trước đến nay, Thời Từ hiếm khi có tình cảm với người khác ngoài tôi, anh ấy có thể bỏ qua mọi lời lăng mạ và chế giễu.
Thời Từ đã làm như vậy và tôi cũng vậy.
Chúng tôi không phải sinh ra đã lạnh lùng, nhưng chúng ta đã quen với việc sử dụng sự không có tình người như một cơ chế phòng vệ, giữ người khác đứng ngoài bức tường và chỉ dành lại cho nhau sự yếu đuối và mềm mại.
Chu Diễn Thanh cũng vậy.
Trong mê cung ngoằn ngoèo mang tên Chu Diễn Thanh này, cuối cùng tôi cũng ngửi thấy một tia thở đồng loại, ở trên tường thành thoạt nhìn dường như hoàn mỹ lại nhìn thấy một kẽ hở.
Hôm đó tôi đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
Tôi muốn đối xử với Chu Diễn Thanh như cách anh trai tôi đối xử với tôi - sự cưng chiều và bao dung vô hạn.
G i ế t người chẳng qua chỉ m o i tim m ổ bụng, chỉ có g i ế t c h ế t trái tim mới là cách t r a t ấ n tốt nhất tôi dành cho Chu Diễn Thanh.
Kể từ ngày đó, mỗi ngày tôi đều nghĩ cách thay đổi chiêu trò để lấy lòng Chu Diễn Thanh.
Nhưng tôi phát hiện ra anh ta đối với mọi chiêu trò lấy lòng của người khác đều như nước đổ đầu vịt.
Thế là tôi học theo anh trai tôi, án binh bất động, chỉ từ từ để lại dấu vết trong cuộc sống của anh ta.
Trong những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên do tôi tạo ra, thỉnh thoảng anh ta sẽ vội liếc nhìn tôi, nhưng hầu hết thời gian thậm chí ngay cả một ánh mắt anh ta cũng không muốn cho tôi.
Cũng có những thời điểm đặc biệt--
Tôi đã nhiều lần làm phá vỡ sự khó xử của anh ta.
Khi đó, anh ta sẽ hoàn toàn quên mất thiết lập nhân vật lạnh lùng được ngụy trang cẩn thận trước đây, và mắng tôi như thể phá vỡ sự phòng thủ, nói rằng anh ta không muốn nhìn thấy tôi bảo tôi biến.
Lúc nói đến đây, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, đầu ngón tay ấn chặt lên bàn đến nỗi các khớp xương hiện ra màu trắng xanh, không biết là vì nhẫn nhịn hay tức giận, toàn thân Chu Diễn Thanh khẽ run lên.
Anh ta nhe răng trợn mắt lực uy hiếp mười phần đến mức bất kỳ đồng nghiệp nào vô tình bị bắt gặp cũng sẽ tái mặt vì sợ hãi trước cơn thịnh nộ của cấp trên.
Nhưng trong lòng tôi thực sự không có bất kỳ dao động nào.
Tôi đã định bỏ đi.
Nhưng tôi chợt nhớ ra hồi nhỏ mình không hiểu chuyện phát cáu muốn anh trai cách càng xa càng tốt, nhưng anh trai lại luôn lấy khoảng cách vừa vặn không chút biến sắc ở bên cạnh tôi.
Cả ngày Chu Diễn Thanh không uống một giọt nước nào.
Tôi bắt chước anh trai đi xuống lầu mua chút hoành thánh nhỏ, không để ý đến vẻ mặt ngày càng u ám của anh ta tôi mở gói ra, tách đôi đũa dùng một lần đưa cho anh ta.
"Tôi nghèo không có tiền, anh ăn tạm đi."
Nói xong, tôi không ngoảnh lại quay lại chỗ làm việc của mình, trong văn phòng chỉ có tôi và anh ta, tôi liền dùng danh nghĩa tăng ca đọc tiểu thuyết.
Nửa giờ sau, Chu Diễn Thanh lướt qua tôi, bước đi mà không thèm nhìn tôi một cái.
Tôi thu dọn đồ đạc theo sát phía sau, tắt đèn trong văn phòng, khóa cửa lại và giúp anh ta giải quyết xong hậu quả.
Trước khi rời khỏi văn phòng, tôi nhìn thấy hộp nhựa đã ăn sạch và đôi đũa dùng một lần trong thùng rác bên ngoài.
Không ai có thể từ chối sự kiên nhẫn như nước xuyên qua đá của anh tôi, dù vỏ bọc có kiên cố đến mấy thì anh tôi cũng có thể đục ra một cái lỗ.
21.
Nhưng điều đáng buồn nhất là nếu tôi đối xử với Chu Diễn Thanh theo tâm lý mà anh trai đối xử với mình thì tôi không kiềm được có chút đồng cảm với anh ta.
Ví dụ như nhìn anh ta vì lấy lòng cha mà đi lấy lòng mẹ nhỏ và anh mình.
Ví dụ như bề ngoài anh ta kéo căng khuôn mặt không chút sơ hở nhưng lại trốn trong phòng tắm rất lâu sau khi bị chủ tịch Chu tát.
Ví dụ như chỉ tôi biết sự hợp tác khiến cả công ty sôi sục gần đây là được anh ta tốn rất nhiều đêm cứu vãn.
.....
Càng đồng hành, càng hiểu rõ.
Khi gặp sói mắt trắng, càng thêm thông cảm hơn.
Cho nên sau này sau khi kết hôn tôi đã nói dối anh ta.
"Đã rất lâu rồi không có ai gọi em là Tiểu Ngộ." Tôi cố gắng hết sức giả vờ dáng vẻ hoài niệm, lúc này thậm chí còn sẵn lòng gọi anh ta một tiếng “Anh trai.”
"Anh trai, anh gọi em đi."
Chu Diễn Thanh bị dụ dỗ rất hưởng thụ.
Ôm lấy mặt tôi, bắt gặp ánh mắt của tôi, anh ta áp đầu tôi xuống và hôn tôi.
Anh ta gọi tôi: “Tiểu Ngộ.”
"Ừ."
Chu Diễn Thanh lặp đi lặp lại: “Tiểu Ngộ.”
Tôi kiên nhẫn trả lời hết lần này đến lần khác: "Ừ."
Có lẽ anh ta rất ít khi nói những lời xúc động như vậy với người khác, khi nói ra vẻ mặt không được tự nhiên.
"Tiểu Ngộ, anh rất vui, rất yêu rất yêu em."
Tôi vòng tay ôm lấy anh ta, “Em cũng vậy.”
Sự đồng cảm nảy sinh ban đầu, dưới cái nhìn của Chu Diễn Thanh đã bị đốt cháy bởi cảm giác tội lỗi của tôi đối với anh trai mình khi anh ta từng câu từng câu Tiểu Ngộ.
Chu Diễn Thanh hỏi tôi tên con tôi muốn đặt là gì, tôi trả lời không chút do dự: "Niệm Từ."
Sau khi nói xong tôi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của anh ta hy vọng có thể bắt được chút sơ hở trên khuôn mặt ấy.
Nhưng anh ta vẫn thờ ơ.
Bởi vì hai anh em nhà họ Chu đều không nhớ tên Tống Từ, bọn họ chỉ biết anh ấy họ Tống, bình thường cũng chỉ gọi anh bằng những biệt danh kia.
Đồ ẻ o l ả.
"Niệm Từ..."
Chu Diễn Thanh đọc lại hai chữ này mấy lần, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu.
22.
Gần đây, Chu Diễn Thanh ngày càng cẩn thận hơn với tôi.
Bởi vì tôi hơi không vừa ý liền giày vò anh ta, thể hiện sự ngang ngược xấu tính của mình với Chu Diễn Thanh.
Sự tức giận vô cớ này cứ nhân lên gấp bội khi bụng tôi ngày càng lớn.
Tôi có thể thấy anh ta như đang đi trên lớp băng mỏng vì sự xấu tính của tôi.
Nhưng anh ta chưa bao giờ hỏi tôi lý do khiến tôi trở nên thất thường đột ngột như vậy.
Chỉ im lặng chịu đựng mọi rắc rối vô lý của tôi, sau đó tự cho là đúng đem kiểu hỉ nộ vô thường này quy kết thành: phản ứng khi mang thai.
Để giúp tôi vượt qua phản ứng khi mang thai một cách suôn sẻ, Chu Diễn Thanh thậm chí còn giao quyền quản lý công ty mà anh ta đã vất vả giành được cho trợ lý, cam tâm tình nguyện thay tôi làm người chồng nấu ăn cho gia đình.
Khi anh ta thận trọng hỏi tôi một lần nữa, hỏi tôi muốn ăn gì, có muốn nấu thêm một bát nước đường nữa cho tôi không.
Tôi nói: “Không, nó quá k i n h t ở m.”
Tôi thản nhiên liếc nhìn anh ta và tiếp tục chơi trò chơi của mình.
“Hai món một canh cũng được, tốt nhất là một món mặn và một món chay.”
Cuối cùng tôi còn cố ý nói thêm: “Anh trai em từng chăm sóc em như vậy.”
Chu Diễn Thanh vừa nghe, vừa rất cẩn thận ghi lại yêu cầu của tôi.
Yêu cầu của tôi quá nhiều, anh ta đã dặn dò dì giúp việc rất nhiều lần.
Nhưng dì lớn tuổi rồi, không phải quên cái này thì là quên cái kia.
Cuối cùng, anh ta không còn cách nào khác ngoài việc bắt đầu vụng về nấu ăn cho tôi theo công thức nấu ăn.
Bình thường Chu Diễn Thanh rất khắt khe trong công việc, bây giờ ở trong bếp cũng đâu vào đấy.
Tôi nếm thử.
Không thể không nói nói, đồ anh ta làm ngon hơn đồ ăn dì giúp việc làm rất nhiều.
Nhưng tôi vẫn chán ghét ném thìa đi, thậm chí còn giả vờ nôn mửa do phản ứng sinh lý.
"Cơm cũng nấu không ngon, so với anh trai em kém xa."
"Nhìn thôi đã muốn n ô n rồi."
"Bắt chước bừa."
Chu Diễn Thanh sững sờ một chút, vẻ mặt trống rỗng trong giây lát.
Chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường.
Trong vài ngày tiếp theo, Chu Diễn Thanh vẫn làm không biết mệt, vui vẻ chuẩn bị khăn quàng mùa đông cho tôi, lên kế hoạch cho chuyến đi tương lai và thống nhất sẽ đưa tôi đi ăn lẩu cay của nhà nào đó sau khi sinh em bé.
Anh ta tỏ ra rất mong chờ và tôi cũng mong chờ, cùng anh ta lên kế hoạch đến lúc đó sẽ đi đâu và sắp xếp phòng cho em bé như nào sau khi em bé chào đời.
Chỉ là điều anh ta mong chờ là tương lai của chúng tôi, nhưng điều tôi mong chờ lại là vẻ mặt đặc sắc của anh ta khi hy vọng tiêu tan và ảo tưởng tan vỡ.
Anh ta cúi xuống sờ bụng tôi, bụng tôi đau nhói, là do em bé đang đá anh ta.
Có lẽ là niềm vui sướng khi lần đầu được làm cha, tôi nhìn thấy hốc mắt Chu Diễn Thanh đỏ lên, không bao lâu sau liền đi toilet, bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào.