Hôm đó mẹ tôi nói muốn đổi tên tôi từ Tống Từ thành Thời Từ.
Nhưng sau này do bà và bố dượng không công chứng nên thủ tục đổi tên trở nên phức tạp hơn một chút, vì vậy bà đành thôi.
Sau khi kết hôn, dù cha dượng thỉnh thoảng có b ạ o h à n h gia đình nhưng mẹ tôi vẫn cam tâm tình nguyện vui vẻ chịu đựng.
Tôi luôn nhớ mẹ từng nói với tôi: “Mẹ sinh ra con nên con phải biết ơn, con không được nghịch ngợm phải nghe lời mẹ dạy.”
Bà cảm thấy chồng mình là trời, bản thân bà tái hôn còn dắt theo một đứa con, không dễ gì mới tìm được một người đàn ông bằng lòng lấy bà cho nên chịu khổ chịu mắng cũng là hợp tình hợp lý.
Bà vô cùng lấy lòng cha dượng.
Cho nên bà cũng phải lấy lòng con gái của cha dượng.
Dần dần, tôi bắt đầu oán trách Thời Ngộ đã lấy đi hơn phân nửa tình yêu thương của mẹ tôi.
Vậy nên khi đón em ấy tan trường, tôi đã cố tình mua nước ướp lạnh ở siêu thị bên cạnh, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt em ấy từ bối rối đến suy sụp khóc lớn.
Rồi tôi xuất hiện ở cổng trường như một vị cứu tinh, lau nước mắt cho em.
Em gái tôi mặc chiếc váy trắng xinh đẹp, em ngã vào vòng tay tôi như một chú chim non.
Ngoan ngoãn như hóa thành dòng nước êm ái trong tim tôi.
Kể từ ngày đó em ấy luôn bám theo tôi, nhắc đi nhắc lại với tôi: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-den-trong-man-dem/2740994/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.