Từ hôm Hàn lão tư lệnh tỉnh lại, suốt mấy ngày liền ngày nào Hàn Việt cũng đến bệnh viện thăm ông, rất nhiều người đều nói lão đầu Hàn gia sinh được đứa con trai tốt.
Nếu đổi ngược lại gia đình bình thường, Hàn Việt tuyệt đối không chiếm được danh tiếng như vậy. Cha già bị trọng thương, phận làm con không phải nên túc trực hai mươi bốn giờ mỗi ngày trước giường bệnh sao? Đó thậm chí không thể gọi là hiếu thuận, đó là nghĩa vụ của kẻ làm con!
Nhưng trong một gia đình kiểu này, biểu hiện của Hàn Việt chính là hiếm thấy. Giống như từ lúc sinh ra đến giờ, tư lệnh phu nhân chưa từng chính tay đút cho hắn muỗng cơm nào, sự quan tâm Hàn lão tư lệnh dành cho hắn còn không bằng viên cảnh vệ thân cận hồi bé. Trước năm mười tám tuổi hắn chưa tòng quân, cha con thỉnh thoảng trò chuyện trong nhà, hắn cũng chưa từng gọi ông là cha, bình thường đều gọi lão thủ trưởng. Sau này trưởng thành thì không gọi lão thủ trưởng nữa, chuyển sang gọi lão già nhà tôi.
Trong suốt thời gian Hàn lão tư lệnh nằm viện, cảnh vệ, bảo mẫu, bác sĩ, y tá thân cận, điều dưỡng túc trực… nhiều vô số kể, gần như muốn nổ tung cả gian phòng ICU, Hàn Việt có đến hay không cũng không quan trọng. Cho dù mỗi ngày hắn chỉ gọi một cú điện thoại hỏi thăm tình hình, người khác cũng sẽ không cảm thấy có gì khác lạ.
Thế nhưng hắn không những mỗi ngày đều đến thăm, có đôi khi còn tự mình lau tay lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-den-ngam-luoi-dao/1917854/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.