Bắp chân của Sở Từ thật ra cũng không đáng ngại, ít nhất thì không tổn thương đến xương cốt.
Thế nhưng y mắc mưa, bị cảm lạnh, cảm xúc lại chấn động quá lớn, dọc đường trở về bắt đầu phát sốt.
Nhiệt độ cơ thể tăng cao nhanh chóng, xe còn chưa chạy đến nội thành thì toàn thân y đã nóng bừng, ý thức cũng trở nên mê loạn. Loại nóng sốt này dường như muốn thiêu cháy y, khiến y giãy dụa muốn mở cửa sổ đón gió, liền bị Hàn Việt một phen ngăn cản, nói: “Em muốn chết à?”
Gương mặt Sở Từ đỏ bừng, hàng mi hơi run rẩy. Kỳ thật, y như vậy so với bình thường còn xinh đẹp hơn, nhìn chung không còn vẻ tái nhợt tiều tụy, ngay cả một chút nhân khí đều không có.
Hàn Việt nhìn y thật lâu không chớp mắt, chậm rãi gộp hai bàn tay y lại, nắm gọn trong lòng bàn tay mình. Trong xe ngoại trừ bọn họ thì không còn ai khác, sắc trời bên ngoài u ám nặng nề, mưa to tầm tã, phảng phất như bóng đêm vô biên vô hạn vô tận vô đầu. Giữa tiếng mưa rơi, hắn nắm chặt những ngón tay lạnh lẽo của y, mặc dù động tác hết sức ôn nhu, thế nhưng thanh âm lại lãnh khốc âm trầm: “Em nói cho tôi biết… Trước Hầu Hoành Xương, em đã từng giết người chưa?”
Sở Từ nhắm mắt lại, thân thể theo chiếc xe xóc nảy mà hơi lung lay, ý thức mơ hồ.
“…Em đã không còn muốn sống nữa đúng không?”
Hàn Việt chờ đợi rất lâu trong im lặng, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-den-ngam-luoi-dao/1917844/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.