Giữa lúc Hàn Việt cùng Bùi Chí giằng co tại phòng trà, Sở Từ lại đang ngồi trong phòng tiếp khách nhỏ kế bên đại sảnh, đối mặt với nhân vật chính của buổi tiệc chúc thọ hôm nay, Hàn lão tư lệnh.
Chuyện y tham dự tối nay hoàn toàn không nằm ngoài dự kiến của Hàn lão tư lệnh. Thậm chí y còn mang theo lễ vật, là một bộ trà cụ cổ xưa màu tím nhạt, sáng bóng trơn nhẵn. Hàn lão tư lệnh cầm trong tay sờ sờ một chút, xúc cảm vô cùng ổn trọng thoải mái, liền biết ngay thứ này giá trị rất cao, không khỏi cười nói: “Cậu tới là được rồi, cần gì mang theo lễ vật này nọ?”
Sở Từ thản nhiên nói: “Đây là do Hàn Việt chuẩn bị. Hôm ấy lúc chuyển nhà, không biết nhầm lẫn thế nào mà mang đi luôn. Hiện tại xem như vật về nguyên chủ.”
Hàn lão tư lệnh trăm triệu lần không nghĩ tới y lại trực tiếp nói thẳng như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người: “…Cậu cái đứa nhỏ này, thật đúng là… Ai da, lúc đầu tôi còn thật tâm hy vọng cậu có thể sống tốt với Hàn Việt, nhưng hiện tại xem ra không thể rồi. Đối với Hàn Việt, cậu quả nhiên một chút lưu luyến cũng không có!”
Sở Từ cảm thấy mỗi lời vị trưởng bối này nói ra đều mang theo dụng ý, suy nghĩ một chút, cuối cùng lời ít ý nhiều lên tiếng: “Hắn sẽ tìm được một ‘người yêu’ nguyện ý bị hắn đánh, cũng nguyện ý bị hắn chiếu cố, nhưng khẳng định không phải tôi.”
“–Tiểu Sở à, lúc nhỏ Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-den-ngam-luoi-dao/1917838/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.