“Thật đáng thương quá, đau dạ dày thời kỳ cuối, thế nhưng ngay cả một người chăm sóc bên cạnh cũng không có.”
“Bất quá ngoại hình rất tuấn tú, ngôi sao điện ảnh so ra còn kém hơn…”
“Ha ha, tiểu nha đầu phát xuân hử?”
“Ha ha ha…”
Tiếng cười đùa của hai y tá kiểm tra phòng dần khuất xa, phòng bệnh lại rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Sở Từ hai mắt nhắm nghiền, lẳng lặng nằm trên giường, trông như người đã chết.
Hơn phân nửa khuôn mặt y đều bị mặt nạ dưỡng khí bao trùm, hai má gầy đến mức hõm sâu, sắc mặt cũng tái nhợt gần như trong suốt, thế nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn ra bóng dáng xinh đẹp thanh khiết.
Chỉ là phí thời gian mà thôi.
Bác sĩ đã sớm kết luận y không thể sống nhiều hơn ba tháng, nhưng y lại kéo dài hơi tàn đến nửa năm, hiện giờ chắc cũng không khác gì đèn cạn dầu. Có lẽ đêm nay đại hạn sẽ tới, hoặc là đêm mai đã bước trên con đường sang thế giới bên kia? Tử thần từ lâu đã giơ lưỡi hái lên với y, như hổ đói rình mồi.
Nhưng hơi thở này còn lưu lại đến nay, là để chờ ai chứ?
Chẳng lẽ trong tiềm thức, còn có người nào y chưa kịp nói lời từ biệt sao?
Sở Từ hơi mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp tựa như đầm lầy trầm đục, lẳng lặng nhìn ra không trung bên ngoài cửa sổ.
Màn mưa buông xuống, bầu trời phủ kín mây đen dày đặc, hơi mù ẩm ướt.
Mấy y tá cười nói bước dọc hành lang, đột nhiên trên cầu thang truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-den-ngam-luoi-dao/140040/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.