Xung quanh tự nhiên không còn âm khí nặng nề, Quỷ Tân Nương cởi bỏ lớp áo máu chó mực. Ả đáp xuống, chấp niệm đã mất nên khoác lên bộ trang phục thời xưa, thị hiện hình dạng ngây thơ lúc còn sống. Ả nói. "Đã xem hết chuyện của ta rồi, ta có thể đi." 
Lý Giao lấy ra xấp tiền giấy, nhớ ra điều gì, nói. "Còn ba người nữa?" 
Quỷ Tân Nương phất ống tay áo, ba người đàn ông xuất hiện trước cây bàng, trong đó có một bảo vệ, hai người mặc áo công nhân. Lý Giao đảo mắt qua, nói tiếp. "Cô đã trả được thù còn hại thêm người, như vậy là có tội." 
"Ta chấp nhận!" Quỷ Tân Nương buồn rầu nói. "Nếu được, kiếp sau cho ta làm nam nhân?" 
"Tôi không biết sau này cô thành cái gì, nhưng nam hay nữ đều có nỗi khổ riêng." Lý Giao cảm thấy uất ức nói. 
"Quan trọng phải là bản thân mình! Người ta không tốt với mình, mình không cần bận tâm!" Black xen vào nói. 
"Cô làm sao hiểu được? Không ai... Không ai hiểu cho ta hết!" Quỷ Tân Nương nhắm mắt rơi lệ, mặc dù nước mắt không mặn nhưng đối với quỷ cũng như khóc thật. 
Black không sợ sệt, tiến lên. "Chị cũng là con gái nên hiểu mà! Tên khốn đó không biết quý trọng em, xem như hắn bị mù. Kiếp sau em sẽ có mối tình trọn vẹn hơn!" 
"Cảm ơn..." 
Lý Giao nhìn Black, tỏ ra vừa ý, sau đó hất đầu xuống Ma Chó. "Mày giúp tao, nhất định cũng sẽ được sống tốt!" 
Hắn ngồi xuống, đốt xấp tiền giấy làm lộ phí đi đường, đọc Vãng Sanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-cam-phap-su/1015747/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.