Bốn phía cũng toát lên vẻ âm u lạnh lẽo. Sầm Nhã Mạn có chút sợ hãi: "Chúng ta có nhầm giờ không?"
Hạ Triết: "Đợi một chút, có thể chưa đến giờ."
Mạnh Hạ Trình cũng đang quan sát môi trường xung quanh, thỉnh thoảng nhìn trái ngó phải. Chỉ có Đào Thị đứng im bất động sát tường, như bị điểm huyệt.
Sầm Nhã Mạn nhỏ giọng hỏi: "Sao em không cử động? Nhìn sợ c.h.ế.t đi được."
Đào Thị chớp mắt, nghiêm túc trả lời: "Đừng sợ, em chỉ đang suy nghĩ thôi!"
Sầm Nhã Mạn tò mò: "Suy nghĩ gì thế?"
Đào Thị giơ tay chỉ lên bức tường đối diện miếu cổ: "Em đang nghĩ xem chỗ đó có người hay không!"
Sầm Nhã Mạn: "!!!"
Đừng nói là các khách mời, đạo diễn cũng bị câu nói của Đào Thị làm cho giật mình. Ông đâu nhớ mình có sắp xếp người trên tường đâu? Đêm tối thế này, chẳng nhìn rõ cái gì, sao mắt cô ấy tốt thế, có thể nhìn thấy người? Từ từ —— người ở đâu? Mọi người nhìn theo hướng tay Đào Thị chỉ, một màu đen kịt, chẳng thấy gì cả. Sầm Nhã Mạn cảm thấy mình chắc bị mù rồi...
Sầm Nhã Mạn buồn bực: "Sao chị chẳng thấy gì hết vậy?"
Câu hỏi của cô cũng chính là điều đạo diễn muốn biết.
Thấy thế, Đào Thị nhếch khóe môi, cười mềm mại: "Người đi mất rồi, chắc là đi tìm đạo diễn đấy!"
Một câu nói bâng quơ khiến đạo diễn rùng mình một cái. Vãi chưởng? Đây là kiểu chơi cao cấp gì vậy?
Trùng hợp lúc này trong phòng không có ai, đạo diễn thấy hơi rợn tóc gáy. Ông cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036135/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.