Đường Du: "Dai dẳng thế?"
Tạ Hiến: "Tại sao?"
Hạ Triết: "Mọi người còn nhớ lời người dân làng ở miếu cổ nói không? Bất kính với Thổ Địa thần sẽ gặp báo ứng."
Mạnh Hạ Trình: "Chẳng lẽ cổ trấn thực sự có Thổ Địa thần? Tôi không tin mấy chuyện này."
Sầm Nhã Mạn: "Em cũng không tin, huống chi ông ta trông dung tục thế kia..."
Hạ Triết: "Dù có tồn tại hay không cũng không loại trừ khả năng do con người làm."
Đường Du ngộ ra: "Ý cậu là... dân làng giở trò?"
Chủ đề vừa nói đến đây thì bà chủ bưng khay thức ăn đi tới bàn. Thời điểm bà ta đến thật khéo, các khách mời không hẹn mà cùng im bặt. Họ không quên rằng bà chủ cũng là dân làng cổ trấn, nơi Đào Ngôn Đông biến mất lại là ở nhà trọ, bà ta tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.
Dường như cảm nhận được không khí trên bàn ăn có chút trầm mặc, bà chủ tươi cười đón tiếp, cẩn thận đặt từng đĩa thức ăn lên bàn. Ánh mắt đầy ẩn ý của bà ta quét qua gương mặt từng vị khách. Trong lúc đó, các khách mời hoặc cúi đầu nhìn bàn, hoặc liếc nhau rồi lập tức lảng tránh ánh mắt. Duy chỉ có Đào Thị tay bưng bát cơm đầy, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lên, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, tầm mắt chưa từng rời khỏi đĩa thức ăn. Thấy bà chủ nhìn sang, cô mỉm cười ngọt ngào với bà.
Không có ánh sáng quỷ dị đêm qua, nụ cười của Đào Thị trông kiều diễm và đáng yêu. Dù vậy, biểu cảm của bà chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036133/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.