Thấy Đào Thị dậy, Sầm Nhã Mạn lập tức hất chăn lao tới, ôm chầm lấy Đào Thị khóc lóc kể lể: "Chị không muốn quay nữa, chị muốn về nhà, oa oa!"
Bàn về độ tàn nhẫn của một show kinh dị, vẫn còn nhớ lúc Sầm Nhã Mạn mới đến rất năng nổ, dũng cảm chống lại dân làng, dù thỉnh thoảng có sợ hãi nhưng vẫn kiên cường theo kịp nhịp điệu của mọi người. Thế mà giờ mới qua hai ngày, cô đã bị dọa đến khóc nức nở...
Đào Thị bị hành động của Sầm Nhã Mạn làm cho ngơ ngác. Bàn tay nhỏ trắng nõn dụi dụi mắt, sau khi tỉnh táo lại đôi chút, cô ôm lại Sầm Nhã Mạn, vỗ về lưng cô ấy, hỏi lại đầu đuôi sự việc rồi an ủi: "Lần sau gặp chuyện như thế này, đừng sợ, phải gọi em ngay nhé. Chị không có một mình đâu, mọi người cũng ở ngay phòng bên cạnh, chúng em đều sẽ ở bên chị mà!"
Sầm Nhã Mạn sụt sịt mũi đáp "Ừ", ôm lấy cơ thể nhỏ bé vừa ấm áp vừa mềm mại của Đào Thị, cảm thấy được an ủi phần nào. Đào Thị nhìn giờ trên điện thoại, 5 giờ sáng. Sớm quá đi mất, đạo diễn ngày càng không giống người rồi.
Dỗ dành Sầm Nhã Mạn xong, Đào Thị xuống giường đi đến trước cửa sổ. Cô kiểm tra kỹ tấm rèm từ trong ra ngoài, không phát hiện gì cả liền đóng cửa sổ lại, quay về giường ngủ nướng tiếp.
Ba tiếng sau, các khách mời tập hợp trước bàn ăn. So với sự thoải mái của hai ngày trước, mọi người đều rất trầm mặc. Đào Thị cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036128/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.