Đào Ngôn Đông cũng nhăn mặt, cùng mọi người rơi vào trầm tư. Đào Thị có chút không nghĩ thông suốt, ngẩng đầu nhỏ nhìn về phía miếu cổ, vừa vặn nhìn thấy ở vị trí đầu tường có một bóng ma vụt qua. Giữa ban ngày ban mặt, nếu không phải Đào Thị tin vào thị lực của mình thì còn tưởng nhìn nhầm.
Cũng may Đào Thị gan lớn, cô không sợ, ngược lại còn chu đáo an ủi mọi người, xoa dịu nỗi bất an dâng lên trong lòng họ, giọng mềm mại nói: "Chúng ta mau về thôi, mặt trời sắp lặn rồi!"
Giọng sữa ngọt ngào nghe thật êm tai, khiến lòng người thoải mái. Cả đám đứng gần miếu cổ cũng không phải cách hay, có chuyện gì về rồi từ từ bàn bạc, họ vẫn còn thời gian.
Khi mọi người lững thững về đến nhà trọ, bà chủ vẫn đang nấu cơm. Khách của cả nhà trọ cũng chỉ có tám người bọn họ. Các khách mời đầu tiên về phòng nghỉ ngơi một chút, đi bên ngoài cả ngày rồi, sau đó lại tập trung ở phòng 201 bắt đầu thảo luận, ai có ý tưởng gì đều có thể nói ra.
Đường Du: "Hôm nay là ngày thứ hai chúng ta ở cổ trấn, cứ cảm giác sẽ không dễ chịu như hôm qua."
Vân Hạc Minh: "Đừng sợ, mọi người chẳng phải đều ở đây sao? Sẽ không có việc gì đâu."
Đường Du: "Chậc... Hạc Minh, cậu gan lớn như vậy từ bao giờ thế? Rõ ràng trước kia hai ta toàn ôm nhau run rẩy mà."
Vân Hạc Minh: "??? Ai ôm nhau với cậu! Tôi là người có vợ con rồi đấy!"
Tạ Hiến: "Mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036119/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.