Đường Du: "Đào Đào, anh có mắt như mù, em cũng quá đỉnh rồi... Anh thấy cũng không cần bảo vệ em nữa đâu, sau này anh dứt khoát đi theo em vậy! Em bảo vệ anh đi!"
Tạ Hiến: "Không có so sánh thì không có đau thương, tại sao cảm giác bản thân yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích thế này?"
Vân Hạc Minh: "Tôi cũng nhìn ra rồi, Tạ Hiến, cậu đúng là hổ giấy!"
Đào Ngôn Đông: "Lợi hại!"
Mạnh Hạ Trình: "Đào Đào, em gan to thật đấy, nhưng vẫn nên tránh xa thứ này chút đi, nhìn dọa người quá!"
Sầm Nhã Mạn: "Hu hu hu, chị sắp bị dọa c.h.ế.t rồi, đây là cái thứ quỷ gì vậy!"
Hạ Triết: "Chú ý an toàn, đừng để bị thương."
Các khách mời nhao nhao bàn tán, tình hình cuối cùng cũng được kiểm soát. Cảnh tượng kinh hoảng thất thố trong tưởng tượng của đạo diễn không kéo dài được bao lâu. Đào Thị - người được chăm sóc đặc biệt - lại càng không hề chịu chút đả kích nào. Nhìn dáng vẻ uy vũ của cô khi giẫm lên cái đầu, biểu cảm của đạo diễn có chút khó nói nên lời, vô cùng phức tạp. Lúc chế tạo đạo cụ này, đạo diễn nhìn còn thấy sợ, huống chi là đặt vào hoàn cảnh của khách mời, cho dù là ban ngày thì hiệu quả vẫn rất khả quan.
Trong tai nghe truyền đến tiếng hỏi của nhân viên công tác: "Đạo diễn, có muốn dừng lại không?"
Đạo diễn rất không cam lòng đáp một tiếng "Ừ". Không dừng thì làm thế nào được? Căn bản không dọa được người ta! Đạo diễn cũng phục rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036111/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.