Quay đầu lại phát hiện Đào Thị vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, chăn quấn kín mít, người cuộn tròn bên trong, tư thế ngủ còn rất đáng yêu. Sầm Nhã Mạn lại nhìn thoáng qua đôi dép lê của cô ấy, được xếp đặc biệt ngay ngắn, giống như bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy...
Sầm Nhã Mạn dậy đóng cửa sổ, lại chui vào chăn ấm, nhìn giờ trên điện thoại, vẫn còn một lúc nữa mới tập hợp, cô định ngủ nướng thêm chút nữa.
Ngủ nướng thường mang lại cảm giác rất ngọt ngào. Sầm Nhã Mạn cảm giác mình chỉ vừa chợp mắt một cái, thời gian đã lặng lẽ trôi qua. Trong lúc mơ màng, cô dường như lại nghe thấy tiếng đóng mở cửa và tiếng bước chân đi lại.
Sầm Nhã Mạn tưởng Đào Thị đã dậy, miệng lẩm bẩm một câu "sớm thật", nhưng không thắng nổi cơn buồn ngủ nên nằm nướng thêm vài phút nữa. Mãi mới lưu luyến rời khỏi chăn ấm, chuẩn bị xuống giường thì cô phát hiện Đào Thị vẫn đang ngủ ở giường đối diện, chỉ là tư thế ngủ đã thay đổi, đôi giày vẫn xếp ngay ngắn y nguyên. Chẳng lẽ động tĩnh vừa rồi là do cô ngủ mơ hồ, nghe nhầm sao? Sầm Nhã Mạn hơi hoài nghi nhân sinh, quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo. Khi cô quay lại, Đào Thị đã ngồi dậy trên giường. Cả người cô bé quấn chặt trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, trông hệt như một chiếc bánh chưng nhỏ đáng yêu, cái đầu nhỏ cứ gật gà gật gù vì buồn ngủ.
Sầm Nhã Mạn cười trêu chọc: "Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036107/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.