Vì phòng ngủ ở tầng hai, cần phải khiêng vali lên, khá là tốn sức. Thấy Tần Chỉ cố chấp muốn giúp, tay cũng đã nhanh nhảu đặt lên vali, Đào Thị nhất thời cũng không có cách nào khác, chỉ cảm thấy cô bé này thật nhiệt tình.
Tuy nhiên Mạnh Hạ Trình đứng bên cạnh sửa lại: "Cứ gọi tên cô ấy là được, không cần thêm chữ 'chị' đâu."
Tay Tần Chỉ đang nắm quai vali khựng lại, trong lòng có chút hụt hẫng, hận không thể đá vào cái vali một cái cho hả giận. Mình vừa phải xách đồ, lại vừa phải bị nói sao? Ít nhiều mang theo oán khí, Tần Chỉ vừa nhẫn nhịn vừa dùng một tay nhấc lên, nhưng phát hiện vali cư nhiên không nhúc nhích!
Tần Chỉ lấy hết sức bình sinh thử lại lần nữa, vẫn không xê dịch chút nào. Người cũng bắt đầu nóng nảy, đến cái vali rách nát này cũng bắt nạt cô ta sao?
Cô ta trực tiếp dùng cả hai tay cùng nhau xách. Đây đã là lần thứ ba, Tần Chỉ tràn đầy tự tin cho rằng mình nhất định có thể xách lên, kết quả, cái vali chỉ nhấc lên được một tí xíu...
Tần Chỉ: "???"
Có ý gì đây? Nặng như vậy sao? Quá đáng rồi đấy? Chẳng lẽ Đào Thị đựng đá tảng với gạch ở bên trong à?
Cảnh tượng này khiến Bách Vũ Phỉ cũng phải bật cười: "Tiểu Chỉ, em đừng cố nữa, đến lúc đó trẹo tay thì không tốt đâu."
Tần Chỉ cũng không muốn vì cái vali mà làm mình bị thương, thuận theo bậc thang mà thu tay lại.
Đào Thị cười có chút ngại ngùng, bước tới, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036030/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.