Hạ Triết rất hờ hững nhìn cảnh tượng trước mắt, nghĩ đến chuyện buổi sáng, hắn cứ cảm thấy Mạnh Hạ Trình lại muốn gây chuyện.
Đào Thị không chút sức kháng cự ngồi xuống liền được nhét ngay một viên cá viên vào tay. Cô vui vẻ nói cảm ơn, thấy Hạ Triết còn đứng một bên, Đào Thị chớp mắt, vẫy vẫy bàn tay nhỏ mềm mại, ra hiệu hắn mau ngồi xuống, cũng tò mò hỏi Mạnh Hạ Trình: "Tại sao lại có nhiều đồ ngon thế này?"
Mạnh Hạ Trình cười tít mắt: "Tổ chương trình tặng giải an ủi cho người bị lẻ loi đấy."
Đào Thị nghe mà vô cùng rung động, cũng rốt cuộc c.ắ.n được miếng cá viên đầu tiên, nước canh nổ tung trong miệng, mùi thơm lan tỏa, khẩu cảm tuyệt vời, cảm giác hạnh phúc trong nháy mắt bùng nổ, siêu cấp ngon! Đối mặt với câu trả lời bịa đặt trắng trợn của Mạnh Hạ Trình, cũng chỉ có mỗi Đào Thị tin.
Đào Thị vẫn luôn biết tổ chương trình rất tốt, nhưng không ngờ đãi ngộ lại tốt như vậy. Đôi mắt to chớp chớp tràn ngập sự d.a.o động, tay trái cô cầm đùi gà, tay phải cầm bánh su kem dừa, vừa hí hửng ăn vừa nhìn sang Hạ Triết bên cạnh, truyền tín hiệu cho hắn. Ánh mắt ngây thơ vô tội chớp a chớp, ý tứ bày rõ ra mặt, như thể đang nói: Hay là ngày mai chúng ta cũng ở lại đi? Bị lẻ loi cũng tuyệt vời quá đi mất!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5035996/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.