Nhắc đến chuyện này, Mạnh Hạ Trình tức đến bật cười: "Nhưng tôi không có đũa."
Đũa của anh bản thân còn chưa dùng, thế mà Hạ Triết lại lấy dùng, hắn còn không biết xấu hổ mà nói anh không có tay? Việc đưa đũa cho Đào Thị dùng là anh tự nguyện, xíu mại cũng là cố ý ghim vào đũa, tuy nói lúc ăn không chạm vào miệng, nhưng Hạ Triết dựa vào cái gì mà dùng? Chỉ cho phép hắn được đút ăn? Còn anh thì không được?
Nghe vậy, Hạ Triết không nói gì, chỉ mặt vô biểu cảm nhìn anh, thái độ rất kiên quyết: Cậu hoặc là đừng ăn nữa, hoặc là tự đi mà lấy đũa.
Trong khi đó, Đào Thị đã ngồi một bên uống sữa đậu nành, cái miệng nhỏ nhấp từng ngụm, mắt to chớp chớp, uống một cách vui vẻ.
Thấy vậy, Mạnh Hạ Trình lại lần nữa chuyển mục tiêu, hỏi Đào Thị: "Sữa đậu nành ngon không?"
Đào Thị mỉm cười ngọt ngào, dáng vẻ đặc biệt thành thật: "Ngon lắm ạ!"
Mạnh Hạ Trình cũng không kìm được mà cười theo: "Tôi cũng muốn uống, em có thể giúp tôi cắm cái ống hút không? Tôi thấy em làm giỏi lắm."
Sau đó, Đào Thị liền giúp Mạnh Hạ Trình cầm một ly sữa đậu nành mới, động tác lưu loát cắm ống hút rồi đưa cho anh. Mạnh Hạ Trình còn tranh thủ lúc Đào Thị chưa buông tay, thành công uống được một ngụm sữa, cũng coi như là một kiểu biến tướng của việc được đút ăn! Người nào đó vô cùng đắc ý.
Hạ Triết: "...?"
Hắn chưa từng thấy ai có nhiều thao tác "lẳng lơ" như tên này!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5035990/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.