Chương trước
Chương sau
“Cố tổng cảm nhận được không?” Chu Uý Kì rất nhanh đã dùng ba ngón tay: “Khoái cảm bị thao huyệt?”
Cố Khuynh Châu vẫn cắn răng, chắc là đã ý thứ được nỗi nhục hôm nay không thể tránh, cho nên chỉ đành nhẫn nhịn ngày sau báo thù.
Nhưng cảm giác hậu huyệt bị từng lần từng lần căng ra quả thật là quá cường liệt rồi, thế cho nên anh ta chỉ có thể hai chân phát run bị ép thừa nhận từng lần lại từng lần cảm giác bị căng ra.
“Muốn thứ thô hơn to hơn thao nó sao?” Chu Uý Kì dán sát bên tai anh ta hỏi.
“Hô ưm~thứ chó chết cậu tốt nhất mau cho tôi” Cố Khuynh Châu nghiến răng nghiến lợi: “Xong việc thì cút cho tôi, nếu không…a!”
Cố Khuynh Châu vẫn chưa nói xong, Chu Uý Kì đã móc ra cự vật giữa háng đỉnh một cái vào, cả người Cố Khuynh Châu đều run rẩy, hai chân phát run, cho dù anh ta không nhìn thấy, nhưng loại cảm giác hậu huyệt bị xé rách này vẫn khiến da đầu Cố Khuynh Châu tê dại, côn thịt của gia hoả này rốt cuộc thô bao nhiêu, đáng sợ bao nhiêu. Cố Khuynh Châu thậm chí có loại cảm giác Chu Uý Kì muốn đâm thủng anh ta.
“Cố tổng đừng vội” Chu Uý Kì thở dốc cười khẽ: “Lực kéo dài của tôi đảm bảo làm Cố tổng thoả mãn.”
Lúc này Cố Khuynh Châu vẫn không biết, lời này của Chu Uý Kì hoàn toàn không phải đùa, mà lực kéo dài của Chu Uý Kì vốn dĩ không phải một người bình thường có thể có được.
“Tôi muốn động rồi.” Chu Uý Kì sát lại bên tai Cố Khuynh Châu liếm láp, sau đó cuối cùng bắt đầu cắm rút.
Nhưng côn thịt của Chu Uý Kì quả thật là quá thô rồi, vừa thô vừa dài, cho dù đã làm khuếch trương còn dùng gel bôi trơn, anh vừa tiến vào trong tràng đạo vẫn bị căng đến tràn đầy, côn thịt cũng bị bao bọc gắt gao không thể động, Chu Uý Kì chỉ có thể thay đổi trừu động, sau đó lại cắm vào từng chút.
Mỗi lần lúc Chu Uý Kì cắm vào, Cố Khuynh Châu đều đau đến cả người run rẩy, hai chân phát run, cho đến Chu Uý Kì đỉnh thẳng tới chỗ sâu nhất, Cố Khuynh Châu cảm giác Chu Uý Kì xuyên qua anh ta rồi, thậm chí lo lắng anh sẽ đâm thủng dạ dày của anh ta, hoặc là trực tiếp thao chết anh ta ở đây.
Không biết qua bao lâu, lúc Cố Khuynh Châu cảm giác dường như mình sắp chết, côn thịt ra vào đột nhiên dần dần trở nên thuận lợi, mỗi một lần cắm vào càng sâu, mà lúc rút ra cảm giác trơn trượt kia cũng khiến Chu Uý Kì thoải mái thở dốc.
“A~” Cố Khuynh Châu cắn chặt môi đột nhiên không thể khống chế phát ra một tiếng rên rỉ, cả người run rẩy, Chu Uý Kì giống như là đỉnh đến nơi nào đó, cảm giác chỗ đó truyền đến khiến Cố Khuynh Châu không chịu khống chế cả người run rẩy, sau đó từng đợt cảm giác tê dại liền từ hậu huyệt truyền đến đại não.

Chu Uý Kì cong cong khoé môi: “Cố tổng cảm nhận được không? Lạc thú của bị thao.”
“Câm mồm a~ưm…” Cố Khuynh Châu vốn dĩ không dám mở miệng, chỉ có thể gắt gao cắn môi, vì chỉ cần anh ta vừa mở miệng, trong miệng sẽ không kiểm soát phát ra âm thanh khiến anh ta căm phẫn.
Chu Uý Kì mặc kệ anh ta, một tay giữ lấy, một tay khác móc eo anh ta để phần mông vểnh lên cao cao, sau đó bắt đầu tăng tốc trừu động.
Tiếng “bạch bạch bạch” kích thích hai mắt Cố Khuynh Châu đỏ rực, nhưng anh ta vốn dĩ không giãy giụa được, từng đợt đau đớn ở hậu huyệt không biết từ lúc nào biến thành tê dại, cảm giác tê dại đó giống như dòng điện truyền từ hậu huyệt ra toàn thân, khiến cả người anh ta đều tê dại run rẩy theo, cho nên anh ta mất đi sức lực giãy giụa.
“A~ưm hô~” Không dám mở miệng, Cố Khuynh Châu chỉ có thể cắn chặt môi, tiếng côn thịt va chạm bạch bạch càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng Chu Uý Kì thả chậm tốc độ, Cố Khuynh Châu thậm chí xấu hổ và giận dữ cảm giác được một sự trống rỗng không nói nên lời.
“Cô tổng bị thao sướng không?” Chu Uý Kì vừa đỉnh eo vừa hỏi: “Tôi thao anh sướng không?”
“Câm mồm hư ưm~a! Đáng chết a~”
“Cố tổng biết tiểu huyệt của mình mẫn cảm như vậy không?” Chu Uý Kì vừa tiếp tục nói lời kích thích, vừa đưa đẩy bạch bạch bạch: “Cố tổng có phải đã sớm muốn bị thao như vậy rồi không?”
“Câm a a a ưm…câm mồm!”
Chu Uý Kì mỗi lần cắm vào đều khiến cơ thể của Cố Khuynh Châu hoàn toàn dính chặt trên cửa sổ, mà lúc Chu Uý Kì đang rút ra, phần mông của Cố Khuynh Châu cũng theo ra sau, trên thực tế Chu Uý Kì đã không giữ anh ta nữa, nhưng Cố Khuynh Châu đã sớm mất đi sức lực giãy giụa rồi.
“Tôi không biết Cố tổng có sướng hay không” Chu Uý Kì bạch bạch bạch thao đến hăng say: “Dù sao tôi rất sướng.” (Minnnn: Câu này quen quen )
“Hô~”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.