Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Cơm nước xong, từng người lần lượt về phòng.
Phòng Trì Dĩ Khâm đã lâu không có người ở, nhưng bên trong được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí một hạt bụi cũng không có.
Chỉ là không có chút hơi thở sinh hoạt.
Thời Anh vào trong, tò mò quan sát. Đập vào mắt cô là khung ảnh treo trên tường, cô chạy chậm vào, ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá.
Tất cả đều là ảnh của Trì Dĩ Khâm.
Hồi nhỏ anh chụp rất nhiều, sau này tuy ảnh cũng không ít, nhưng anh chỉ đứng yên, mặt lạnh băng, dần dần không có nụ cười.
Thời Anh nhìn cậu bé khoảng sáu bảy tuổi trong ảnh, cầm món đồ chơi trên tay, ngẩng đầu nhìn màn ảnh, cười vô cùng xán lạn.
Hồi nhỏ mặt mày Trì Dĩ Khâm cũng tinh xảo, có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ hiện giờ của anh.
“Dĩ Khâm, đây là anh lúc mấy tuổi?” Thời Anh chỉ bức ảnh kia, hỏi Trì Dĩ Khâm.
“Sáu tuổi.” Trì Dĩ Khâm nhìn thoáng qua, gần như không cần suy nghĩ, lập tức trả lời.
Bức ảnh kia chụp trước khi anh sinh bệnh, đó là ngày sinh nhật anh, cho nên rất vui vẻ. Nụ cười như thế, ngay cả chính anh cũng nhiều năm không thấy.
“Hồi nhỏ anh cũng thật đáng yêu, cười tươi càng đáng yêu.” Thời Anh nhìn vào bức ảnh, đôi mắt sáng bừng. Tiếp theo cô lại tiếc nuối: “Sao em không quen anh ngay từ nhỏ nhỉ?”
Cuộc sống mấy năm về trước của anh, cô không tham dự, cảm thấy rất đáng tiếc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh/2518663/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.