Tất cả mọi người đều biết tin tức, thái tử ngược lại mới vừa biết đến. Hiện nay, người bên cạnh hắn không nhiều lắm, chỉ có vài tên công tử mặc dù biết chút tin tức cũng không tính chịu tiếng xấu cho người khác trong tình huống hiện tại, đều trốn rất xa.
“Y Lạp gia thật to gan, dám cùng ta đối nghịch”, thái tử nổi giận đùng đùng nói.
“Chỉ sợ không phải Y Lạp gia, gia tộc hắn trước không nói chuyện này, chắc chắn sẽ không bao lâu lại đem chuyện này cáo trạng với Hoàng Thượng. Ta xem có thể là mấy vị kia…”, sư gia lấy ngón tay bày ra nhất, tam, bát ám chỉ mấy huynh đệ của thái tử.
“Đến tột cùng là ai?”
“Không biết”, sư gia lắc đầu, “Khả năng bọn họ ai cũng có phần.”
Thái tử trầm mặt, cắn răng nói: “Kia hiện tại làm thế nào cho phải, nếu không đem người giết đi, nhân vô đối chứng?”
Sư gia lắc đầu, “Hoàng Thượng đã biết, không thể giết được. không chỉ không thể giết còn phải phái người bảo vệ vệ cho tốt, miễn bị người khác ám sát vu oan cho chủ tử ngài. Hiện nay chỉ có một biện pháp, gia chủ động thỉnh tội…”
“Nhượng ta nhận tội?” thái tử ninh mi, “Không được. Hoàng A Mã đối với chuyện này chán ghét cực kỳ, tội này ta không thể nhận.”
“Tự nhiên không phải nhượng ngài nhận tội, chỉ là việc này chống chế không xong, chúng ta bên này cho một người nhận tội này, ngài lại thượng thỉnh tội “Quản lý không nghiêm””.
“Này….”, thái tử do dự đảo ánh mắt qua từng người, người bị hắn đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen/177497/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.