Không biết tự bao giờ mà bắt đầu thấy nóng, Hứa Uẩn Triết khó chịu đá văng chăn, nhưng hình như không có hiệu quả. 
Đương lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn toan cởi đồ trên người mình, sờ soạng mới phát hiện ra mình không hề mặc quần áo. Hắn tỉnh lại ngay. 
Hứa Uẩn Triết ngồi phắt dậy, ngạc nhiên nhận ra mình đang nằm trên giường, mà nhìn xung quanh thì rõ ràng đây là phòng khách sạn hắn đã đặt. Chuyện gì vậy? Cơn say làm hắn khó có thể tự ngẫm, chỉ hơi nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước khi mình mất ý thức là đã đau đầu không chịu được. 
Những mảnh ghép kí ức linh tinh chắp vá trong đầu Hứa Uẩn Triết, dù không rõ rệt lắm nhưng hắn vẫn nhớ ra chuyện đã xảy ra sau khi hắn rời khỏi quán bar. 
“Chết tiệt…” Hắn che trán với vẻ đau đớn. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng phắt đầu lên, xác nhận là mình đang ở một mình một phòng. 
Là mơ ư? Nhưng không giống vậy. Hứa Uẩn Triết sờ môi mình như ma xui quỷ khiến, hối hận xanh cả ruột. 
Rốt cuộc mình đã nghĩ gì cơ chứ? Sao lại muốn mượn rượu giải sầu? Nếu không nảy sinh ý định thần kinh ấy thì hắn sẽ không đi nhầm vào gay bar, càng sẽ không xảy ra chuyện sau đó. 
Hứa Uẩn Triết hối hận một lúc, bỗng dưng giật mình, xốc chăn lên nhìn. Thấy cái quần lót mình mặc vẫn là cái của ngày hôm qua, Hứa Uẩn Triết đờ người. Trừ hôn ra thì chắc chẳng xảy ra chuyện quá thể nào. Hứa Uẩn Triết âm thầm thở phào, song vẫn hối hận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-mieu-dai-phu/764185/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.