"Sao ngài lại giả vờ ngủ?" Nàng xấu hổ đến nỗi khuôn mặt như bốc cháy, vô lực vươn tay muốn đẩy tứ gia.
"Gia đã nói là không say rồi mà nàng lại không tin, cứ bắt gia phải ngủ. Ngủ rồi nàng lại giận dỗi, thật là khó hầu hạ." Tứ gia cúi đầu khẽ cười bên tai nàng, "May mà ta không ngủ, nếu không.. sao biết nàng ghi nhớ kỹ lời gia nói như thế?"
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Hương rượu dần dần nồng đậm, cùng với hương thơm ấm áp ngọt ngào, trong không gian giường chiếu nhỏ hẹp lại càng thêm dây dưa mờ ám.
Tứ gia cúi đầu khẽ ngửi, bỗng cảm thấy rượu chưa làm người say mà người đã tự say: "Uyển Uyển chớ sốt ruột. Từ trước tới nay gia luôn nói lời giữ lời. Chiều nay nàng cứ ngoan ngoãn, tới chạng vạng nhất định sẽ dẫn nàng đi cưỡi ngựa."
Người trong lòng mềm mại tinh tế. Cách một lớp y phục mùa hè mỏng manh, bàn tay đang siết lấy eo nhỏ dường như có thể chạm tới da thịt mịn màng trơn nhẵn.
Tứ gia không khỏi tham luyến mà dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ. Người trong lòng lại như bị dọa sợ, đột ngột lùi về phía sau.
"Đừng nhúc nhích." Tứ gia ôm người lại, "Chẳng phải nàng có thói quen ngủ trưa hay sao, hẳn lúc này đã mệt nhọc rồi nhỉ? Đi nghỉ trưa với gia."
Vưu Uyển lén dùng sức bẻ tay tứ gia ra. Một nửa gương mặt đều giấu dưới chăn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm tứ gia: "Không cho phép gia làm chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-ky-su-tan-chuc-cua-hoang-quy-phi/3080287/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.