Chương trước
Chương sau
Ngày hai mươi tháng Tư, đội ngũ nam tuần rời khỏi Dương Châu để tiếp tục xuôi nam, trên đường có đi qua Tô Châu, Hàng Châu cùng hai địa điểm khác nhằm kiểm duyệt quan binh Bát Kỳ. Sau khi tới được Giang Ninh, Thánh thượng hạ lệnh cho Giang Ninh chức tạo là Tào Dần in lại bộ , lại mệnh cho hơn chục quan viên Hàn Lâm ở Giang Chiết cùng tham gia hiệu đính.

Vưu Uyển cảm thấy rất có hứng thú với vị Tào Dần đại nhân này, muốn tới Tào phủ bái kiến nhưng tứ gia lại không cho phép nàng ra ngoài chạy loạn.

Vưu Uyển lại hỏi thăm thêm mới biết vị Tào Tuyết Cần mà người đời sau ai ai cũng nghe tiếng kia thuộc thế hệ cháu chắt của Tào Dần, hiện còn chưa ra đời, cũng liền bỏ ý niệm tới thăm Tào phủ.

Đoạn đường xuôi nam này đều phải ngồi thuyền. Ban đầu Vưu Uyển còn có chút khó chịu nhưng may mắn thái y tứ gia mời tới vẫn luôn đi theo, kê riêng thực đơn cho Vưu Uyển nên nàng mới dần dần ăn thêm được vài thứ.

Tứ gia thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vưu Uyển trở nên mượt mà hơn một chút thì mới yên lòng, nói: "Lưu thái y này trong Thái Y Viện cũng được xếp vào hàng đầu. Về sau cái thai của nàng cứ giao cho ông ấy. Sau khi trở về gia sẽ cho nàng một lệnh bài xuất phủ, cũng tiện cho nàng truyền thái y tới bắt mạch bình an."

Lòng hắn còn lo lắng về vết thương ngày trước của tiểu cách cách, sợ sẽ gây ảnh hưởng xấu tới đứa nhỏ trong bụng, để thái y thời thời khắc khắc theo dõi dù sao cũng sẽ an tâm hơn.

Vưu Uyển vừa nghe tứ gia sẽ cho nàng lệnh bài xuất phủ thì không nén nổi vui mừng. Đây là thứ mà chỉ phúc tấn và trắc phúc tấn mới được sở hữu.

Nàng ôm lấy tứ gia hỏi: "Vậy chờ sau khi thiếp hồi phủ, có thể dùng lệnh bài đưa tin cho người nhà không? Chuyện thiếp có thai còn chưa báo với a mã và ngạch nương đâu."

Sao tứ gia có thể không đồng ý với yêu cầu nhỏ này được, tất nhiên là gật đầu đáp ứng, còn nói: "Nếu nàng muốn gặp ngạch nương mình thì cứ nói trước với gia, gia sẽ an bài."

Hắn nghĩ đến tiểu cách cách đang mang thai, khó tránh khỏi sẽ có lúc tâm tình tích tụ không vui. Có người nhà bầu bạn khai thông cũng tốt.

Đợi tới khi Vưu Uyển trở thành trắc phúc tấn thì có thể tự mình mời người nhà vào phủ, như thế sẽ dễ dàng hơn.

Vưu Uyển còn chưa biết ý tưởng trong lòng tứ gia. Nếu nàng biết, phản ứng đầu tiên e là không phải kinh hỉ mà là kinh sợ.

Bởi trong trí nhớ của nàng, một vị trí trắc phúc tấn khác vốn được giữ lại cho Niên thị tiếng tăm lừng lẫy. Nếu bị nàng chiếm mất rồi thì Niên thị phải làm sao bây giờ?

Đội ngũ nam tuần từ Giang Ninh di chuyển lên phía Bắc. Khang Hi đích thân dẫn theo chư Hoàng tử và các đại thần yết kiến Minh Hiếu Lăng, trên đường lại đi qua Thanh Khẩu, ở lại thị sát công trình trị thủy, tới cuối tháng Năm mới lên đường hồi kinh.



Nữ quyến trong phủ tứ gia trời vừa sáng đã đợi ở tiền viện. Ngoại trừ phúc tấn và Nữu Hỗ Lộc cách cách ngồi ngay ngắn bất động thì những người khác đều không nhịn được mà ngáp ngắn ngáp dài.

Lý trắc phúc tấn thực sự không hiểu vì sao lần nào phúc tấn cũng ra vẻ như vậy, từ sáng sớm tinh mơ đã bắt mọi người phải đứng chờ. Nàng vào phủ đã nhiều năm, chưa từng thấy tứ gia về kinh mà lại hồi phủ vào buổi sáng bao giờ. Các nàng đứng đây chờ hơn nửa ngày, chủ tử gia cũng có thấy được đâu? Phí cả một giấc ngủ ngon.

Nàng lại giơ khăn che mặt, len lén ngáp một cái.

Võ cách cách còn khoa trương hơn, dứt khoát dựa vào lưng ghế ngủ gật.

Phúc tấn ho nhẹ một tiếng làm Võ cách cách đột nhiên bừng tỉnh, miệng kêu: "Tới chưa? Tới chưa?"

Lý trắc phúc tấn ghét bỏ liếc nàng ta một cái, hơi nghiêng người sang bên cạnh.

Cảnh cách cách vội cúi đầu, miễn cho nụ cười trên mặt quá rõ ràng bị người khác nhìn thấy.

Lại qua hơn một canh giờ, mắt thấy thái dương đã lên giữa trời, rốt cuộc cũng có tiểu thái giám chạy như bay đến, nói rằng đoàn xe của tứ gia sắp về tới cổng.

Phúc tấn dẫn theo mọi người đứng dậy, chỉnh trang xiêm y rồi đi tới cổng viện.

Qua thời gian một nén nhang, đầu đường mới xuất hiện bóng người. Dẫn đầu là tứ gia cưỡi ngựa đi đằng trước, theo sau là xe ngựa dành cho nữ quyến.

Tới trước phủ, tứ gia xuống ngựa. Phúc tấn đang muốn dẫn người lên thỉnh an thì bỗng thấy tứ gia lùi về phía sau mấy bước, vươn tay đón lấy người trong xe.

Phúc tấn không cần nghĩ cũng biết nhất định là hắn muốn đỡ Vưu cách cách.

Đám người sau lưng nàng cũng nhìn thấy hết. Lý trắc phúc tấn bĩu môi, Võ cách cách hừ một tiếng, Nữu Hỗ Lộc cách cách không nói lời nào, chỉ có Cảnh cách cách là mong đợi nhìn về phía màn xe.

Chỉ thấy màn xe bị người xốc lên, một bàn tay nõn nà như bạch ngọc vươn ra, đặt lên lòng bàn tay tứ gia. Tiếp đó là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ xuất hiện. Trời tháng Sáu, nàng mặc kỳ phục màu lá sen thanh nhã, khuôn mặt kiều diễm không trang điểm vẫn mị hoặc khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng.

Mọi người đã sớm biết Vưu Uyển xinh đẹp. Dù ra cửa mấy tháng này, mặt mày nàng có nảy nở hơn, càng thêm xinh đẹp thì mọi người cũng không lấy gì làm kinh ngạc.

Nhưng phúc tấn lại bóp chặt cánh tay Triệu ma ma bên cạnh, giọng nói đè nén sít sao: "Ma ma, ngươi mau nhìn!"

Triệu ma ma đã sớm để ý, cũng vô cùng kinh ngạc. Lúc Vưu cách cách xuống xe thì đỡ lấy bụng. Tứ gia càng đích thân che chắn thắt lưng nàng. Đợi đến khi Vưu cách cách đứng vững trên mặt đất, phần bụng hơi nhô ra lại càng không thể che giấu.

Tứ gia một đường che chở cho Vưu Uyển tiến vào cửa hông trước rồi mới xoay người đi vào từ cổng chính.

Phúc tấn siết khăn tay ổn định tâm tình một chút rồi mới tiến lên nghênh đón: "Tứ gia một đường khổ cực, thiếp đã sai người chuẩn bị tiệc tẩy trần, gia có muốn.."

Tứ gia trực tiếp xua tay cự tuyệt: "Không cần phiền phức thế, lát nữa gia còn phải tiến cung. Các nàng cũng mệt rồi, tự về nghỉ ngơi đi."

Hắn sai người dọn hành lý vào, trong đó phần lớn là quà cho mấy đứa nhỏ, cũng để cho ngạch nương của chúng lĩnh về.



Mấy vị cách cách đương nhiên sẽ không cãi lời tứ gia, sau khi nhận lễ vật thì đứng một bên không nói lời nào. Tuy Lý trắc phúc tấn vì chuyện Vưu Uyển mang thai mà hơi bực bội song cũng biết đây là việc sớm hay muộn. Tứ gia vẫn chưa quên mang lễ vật cho mấy đứa con của nàng, nàng liền vui vẻ mà nhận lấy.

Tứ gia còn muốn vào cung diện thánh nên để Tô Bồi Thịnh tiễn Vưu Uyển về Phù Dung Viện, bản thân lại vội vã xuất phủ.

Phúc tấn tâm thần bất an trở lại chính viện.

"Ma ma, không phải ngươi nói nàng có khả năng không thể mang thai ư? Sao bây giờ lại.." Phúc tấn cho hạ nhân lui xuống, bắt lấy Triệu ma ma hỏi.

Triệu ma ma cũng kinh ngạc, vội vàng đáp: "Ban đầu nô tỳ thực sự nghe được người ở Thái Y Viện nói rằng Vưu cách cách bị thương, tứ gia cũng tìm người điều trị cho nàng. Sau này Vưu cách cách vào phủ vẫn không có tin tức gì, nô tỳ cũng không nghĩ ra vì sao nàng lại đột nhiên có thai được?"

Phúc tấn nhắm mắt, ngẫm nghĩ rồi nói: "E là chủ tử gia đã phí không ít tâm tư đằng sau, chỉ là ngươi không biết mà thôi."

Chuyện tứ gia không muốn để người khác biết thì không ai có thể biết được, e là ngay cả bản thân Vưu cách cách trước kia cũng không biết chuyện nàng khó sinh dục.

Nàng trông cái bụng của Vưu cách cách cũng phải mấy tháng rồi. Một chuyến nam tuần này vừa vặn để nàng ta ổn định thai nhi. Hiện giờ hồi phủ lại có tứ gia che chở, một thai này chắc chắn có thể an toàn giáng sinh.

Trong thư tứ gia gửi về cũng không nhắc tới chuyện này, đây là muốn đề phòng người trong phủ ư? Không biết là ý của tứ gia hay là chủ ý của Vưu cách cách đây.

Buổi tối tứ gia từ trong cung trở lại, vô thức muốn tới Phù Dung Viện, đi được nửa đường bỗng dừng cước bộ.

Hắn xoay Phật châu trong tay một lát, cuối cùng vẫn đổi hướng tới chính viện.

Tô Bồi Thịnh theo hầu phía sau, nghe được tứ gia hỏi: "Lúc ngươi rời khỏi Phù Dung Viện, nàng đã thu thập thỏa đáng chưa?"

Tô Bồi Thịnh tất nhiên biết "nàng" này là ai bèn đáp: "Bẩm chủ tử gia, lúc nô tài rời đi, Vưu cách cách đã ngủ rồi, hẳn là trên đường xóc nảy nên mệt nhọc."

Tứ gia gật đầu. Hắn biết Vưu Uyển dạo này rất ham ngủ. Trên đường hồi kinh vẫn luôn ngồi trên xe ngựa, còn khổ cực hơn ngồi thuyền, sau khi hồi phủ tất nhiên sẽ muốn nghỉ ngơi.

Hắn tới chính viện, phúc tấn đã sớm chuẩn bị bữa tối.

Tứ gia và phúc tấn im lặng dùng xong bữa tối rồi bắt đầu hỏi han sự vụ trong phủ mấy tháng nay.

Phúc tấn nói: "Gần đây trong phủ không phát sinh chuyện gì lớn. Thân thể các a ca đều an khang. Thiếp nghe nói tam a ca đã biết đi, tứ a ca và ngũ a ca đều đã biết đứng, ngày nào cũng ở chung với nhau, chơi đùa rất thân thiết."

Tứ gia gật đầu nói: "Vất vả phúc tấn phải chăm lo sự vụ trong phủ."

Phúc tấn khẽ cười: "Đây đều là trách nhiệm của thiếp. Gia theo Thánh thượng xuôi nam, một đường bôn ba mệt nhọc mới thực sự là vất vả. Đặc biệt là Vưu cách cách còn mang thai, e là phải chịu không ít cực khổ."

Nhắc tới Vưu Uyển, thần sắc tứ gia thay đổi, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều: "Đoạn đường này nàng ấy quả thực mệt nhọc, nôn nghén không ngừng, mấy hôm nay mới đỡ hơn một chút, trên đường cũng ham ngủ, cố tình đường xá xóc nảy nên chẳng nghỉ ngơi được."



Nụ cười trên mặt phúc tấn suýt thì không duy trì được nữa. Người có con trong phủ này ai mà chẳng như thế? Ngài cũng không phải là lần đầu tiên làm a mã, lẽ nào đến giờ mới ý thức được rằng thai nghén là việc khổ cực, đến giờ mới biết thương tiếc ư?

Nàng miễn cưỡng cong khóe môi, nói: "Thiếp thấy Vưu cách cách cũng đã lớn tháng, sao trước đó không nghe gia nhắc tới?"

Tứ gia nói: "Thai này của nàng ấy hung hiểm, ban đầu còn bị động thai. Gia nghĩ nên để qua ba tháng, đợi khi nào thai tượng ổn định mới truyền ra bên ngoài. Giờ cũng sắp tròn bốn tháng rồi, thai nhi đã vững vàng."

"Mẹ con bình an đương nhiên là chuyện tốt nhất rồi." Ý cười trên mặt phúc tấn càng thêm nhạt nhòa, lòng bàn tay âm thầm siết chặt.

Tứ gia giao phó mọi chuyện xong liền nói mình phải về tiền viện. Hiện tại phúc tấn cũng không muốn hắn ngủ lại bèn tiễn người tới cửa rồi quay trở về chính viện.

Nàng vừa trở lại liền ngồi xuống tháp mềm, trầm mặt không nói năng gì.

Triệu ma ma đi tới, nhẹ giọng nói: "Phúc tấn, nên nghỉ ngơi rồi."

Phúc tấn lắc đầu: "Ma ma, ta không nghỉ ngơi được, luôn cảm thấy trong lòng khó chịu."

Triệu ma ma cảm giác mình có thể đoán được bảy, tám phần nguyên do, bèn khuyên: "Phúc tấn thả lỏng đi. Trắc phúc tấn và cách cách trong phủ đều là để khai chi tán diệp cho chủ tử gia. Dù các nàng có sinh nhiều con hơn nữa thì phúc tấn ngài vẫn là mẹ cả của đám nhỏ. Các nàng có được sủng ái cũng không thể lấn lướt qua ngài."

Phúc tấn tất nhiên là biết đạo lý này nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy tâm thần bất an như vậy, luôn có dự cảm mọi chuyện không biết từ lúc nào đã từ từ thoát khỏi khống chế của mình.

"Ma ma, ngươi không biết đâu, tối nay lúc tứ gia nhắc tới Vưu cách cách, thần tình kia là thứ ta chưa từng thấy. Trong phủ nhiều nữ nhân như vậy cũng không thấy ngài ấy để bụng ai đến thế. Vưu cách cách.."

Phúc tấn chưa nói hết câu, chính nàng ta cũng không hiểu trạng thái ngày hôm nay của tứ gia, dù có nói cho Triệu ma ma nghe thì cũng có thể làm được gì?

Triệu ma ma thấy nàng hoảng loạn, vội trấn an nói: "Phúc tấn đừng lo, nô tỳ nghĩ chủ tử gia quan tâm Vưu cách cách cũng vì Vưu cách cách hiện đang mang thai, ngài ấy tự nhiên sẽ để ý nhiều chút. Đợi qua một đoạn thời gian rồi cũng phai nhạt thôi."

Phúc tấn chỉ có thể cố tin vào cách nói này, để Triệu ma ma hầu hạ nàng đi nghỉ. Đến khi buông rèm tắt nến, phúc tấn vẫn mở mắt thao láo nhìn chòng chọc vào bóng tối, phải qua hơn nửa đêm mới có thể đi vào giấc ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.