*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thiên Tẩu Yến sở dĩ gọi là Thiên Tẩu vì người tham gia yến hội đạt hơn ba nghìn người, hơn nữa đa phần đều là người cao tuổi. Quy mô cũng như sự long trọng của nó tuyệt đối chưa từng có trong lịch sử. Khang Hy làm như vậy, thứ nhất là vì để cho mọi người thấy được công tích của mình, thứ hai là để làm tấm gương sáng cho người trong thiên hạ phải kính trọng người già. Yến hội này được bắt đầu chuẩn bị từ đầu tháng trước, lụa màu treo hơn mười tấm, từ Tây môn mãi cho đến Sướng Xuân Viên, dọc theo đường đi giăng đèn kết qua, náo nhiệt phi phàm. Trừ bỏ hơn nghìn lão giả, Khang Hy còn mời các đại thần Mãn Hán, quan viên các cấp cũng như những binh lính có công trạng. Mặt khác, Khang Hy còn hạ chỉ cho con cháu tôn thất từ mười tuổi đến hai mươi tuổi đi kính rượu các lão nhân cũng như phân phát thực phẩm. Hành động này, không thể nghi ngờ sẽ trở thành giai thoại được người trong thiên hạ lưu truyền. Địa điểm tổ chức Thiên Tẩu Yến là ở Sướng Xuân Viên, bởi vậy toàn bộ ngự trù đều phải đến đó. Lần này Tử Tu không nấu ăn nữa mà giao nhiệm vụ vinh quang này cho đồ đệ Trương Tùng Viễn của y. Tùng Viễn lần đầu tiên một mình nấu trong loại yến hội này không khỏi có chút lo lắng. “Thả lỏng, ngươi phải tin mình có thể làm được. Tùng Viễn, sư phụ tin ngươi!” Tử Tu vỗ vai Tùng Viễn nói. Tùng Viễn hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi gật đầu. Hôm nay Tùng Viễn làm món ăn tên là Long Phượng Nhu Tình, mặc dù tên nghe hay như vậy nhưng nguyên liệu nấu ăn chủ yếu là cá và thịt gà.
Món ăn này trước kia hắn đã học từ Tử Tu, bản thân cũng đã tự làm rất nhiều lần nhưng vẫn như cũ không nắm chắc sẽ thành công. Tùng Viễn lại nhìn Tử Tu, thấy ánh mắt cổ vũ của đối phương thì rốt cục cũng không còn do dự nữa. Giơ tay chém xuống, nhanh nhẹn cạo bỏ vảy cá, bộ đao pháp này đương nhiên là học từ Tử Tu, ngoại trừ hai người họ, không còn ai biết dùng. Xử lý xong thịt cá, Tùng Viễn chuyên tâm cắt chúng thành từng sợi mỏng dài một tấc, từng sợi rất đều nhau, hoàn toàn không thua kém gì so với Tử Tu làm. Tử Tu vui mừng nở nụ cười, tài nghệ của sư phụ cuối cùng cũng có người kế nghiệp. Sau khi xử lý cá xong thì đến thịt gà, trước tiên là loại bỏ phần da và gân trong miếng ức gà. Tùng Viễn sử dụng phương pháp mà Tử Tu đã dạy, chẳng bao lâu đã chuẩn bị xong mọi thứ. Đem thịt gà cũng cắt thành sợi rồi đem hai loại nguyên liệu nấu ăn để vào hai cái chén, bỏ thêm chút rượu, gia vị, muối ăn rồi trộn đều. Cuối cùng bỏ thêm trứng gà, bột ngô, đợi hết thảy chuẩn bị xong thì liền bắt đầu bước quan trọng nhất. Lần này Tử Tu ra tay, y khống chế lửa ở mức độ thích hợp nhất, Tùng Viễn nhân cơ hội ở trên vung xẻng, lưu loát rót dầu vào chảo, đợi dầu sôi lên thì lập tức đem thịt cá và thịt gà vào lần lượt xào, đợi thịt chín lại vớt riêng ra. Tử Tu đối hai bếp lửa, Tùng Viễn không chút hoang mang bỏ hai cái chảo lên, rót dầu vào với lượng vừa phải. Một bên cho thịt cá và rượu gia vị muối ăn vào một chút, chảo còn lại thì cho thịt gà vào, gia vị ngoại trừ rượu và muối ra thì còn có thêm tương. Sau đó rót vào non nửa bát canh, xào nhẹ, sau đó cho thêm bột vào, cuối cùng múc ra cho lên dĩa, Thịt cá và thịt gà mỗi thứ ở một bên tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Còn lại bước cuối cùng, Tùng Viễn lại bắc một cái chảo khác, cho vào giá đỗ đã được ngắt cẩn thận, đồng thời thêm gia vị xào qua, cuối cùng xếp vào chính giữa cá và thịt gà. Như thế một mâm Long Phượng Nhu Tình đã hoàn thành. Nhìn tác phẩm của mình, Tùng Viễn nhịn không được mà tự đắc. Tuy đây không phải là lần đầu tiên hắn nấu thành công nhưng lại là lần khiến hắn tự hào nhất. Hắn vội vàng khoe thành quả của mình với Tử Tu thì liền bị Tử Tu cười mắng bắt ngừng lại. Thấy Tùng Viễn đã có thể tự mình đảm đương, Tử Tu vui vẻ hơn bất kỳ ai, nhưng y biết không thể khen Tùng Viễn, chỉ cần khen một tiếng thì tiểu tử này liền phất đuôi lên tận trời. Thiên Tẩu Yến chính thức khai tịch, Tử Tu cũng đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên y cùng dùng bữa với Khang Hy trong trường hợp như thế này, không khỏi cảm thấy rất kì diệu, thì ra đây là ngự yến, tựa hồ không kém so với trong tưởng tượng là bao. Tử Tu nhìn Khang Hy từ xa xa, thấy không ngừng có người đi đến nịnh bợ. Tử Tu tâm ngứa, cũng rất muốn đi nhưng lần chần đã lâu mà lại không kiếm ra được dũng khí. Tử Tu tìm một chỗ cách Khang Hy không xa quan sát, phát hiện Khang Hy vô cùng thân thiết yêu dân, bất luận là ai đi đến gần hắn đều nở nụ cười đón chào, lại thường thường ban thưởng. Tử Tu chợt cảm thấy hiếu kỳ, nếu như y đi qua thì Khang Hy sẽ thưởng gì đây? Tử Tu rối rắm một hồi cho đến khi yến tịch sắp kết thúc cũng chưa rối rắm ra được kết quả gì. Đợi đến khi rốt cục không còn ai lượn lờ trước mặt Khang Hy nữa thì y mới siết chặt nắm tay đi qua. Trong lòng cực kỳ bồn chồn, Tử Tu hít sâu muốn bản thân tỉnh táo lại, lại phát hiện hoàn toàn vô dụng. Tử Tu rất rốt rắm, phải nói cái gì đây? “Ha ha, ta còn tưởng ngươi sẽ không lại đây, nhìn ngươi cứ đi vòng vòng ở bên kia nửa ngày, là nghĩ ta sẽ thưởng gì cho ngươi sao?” Khang Hy nói một tiếng phá tan rối rắm trong lòng của Tử Tu, Tử Tu phồng má, ngốc lăng nhìn chằm chằm Khang Hy. Khang Hy nhỏ giọng hỏi: “Đem ta thưởng cho ngươi được không?” Mặt Tử Tu đỏ lên, muốn mắng hắn hai câu không đứng đắn nhưng lại chợt nhớ đang ở nơi công cộng, cuối cùng đành phải thi lễ đáp: “Hoàng thượng, thỉnh tự trọng một chút.” Khang Hy rốt cục nhịn không được mà bật cười, nói như thế nào hắn cũng là Hoàng đế, cần phải diễn cho tròn vai. Nếu không phải người ở đây nhiều thì thật hắn muốn ôm lấy Tử Tu hôn hai cái. Thiên Tẩu Yến cử hành liên tục trong ba ngày, hai ngày đầu khoản đãi quan viên Mãn Hán và người cao tuổi, ngày thứ ba khoản đãi các phụ lão Bát Kỳ, những lão phu nhân này đến trước cửa cung Thái Hoàng Thái Hậu bái kiến rồi sau đó đến Sướng Xuân Viên, được đãi ngộ chẳng khác gì quân thần. Không ngoài dự liệu, yến hội này đã trở thành giai thoại rất nhiều năm sau đó. Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu hoăng, Khang Hy và Tử Tu lại càng thêm công khai. Rất nhiều người đều biết quan hệ của hai người họ nhưng đều ngậm miệng không dám nói. Tử Tu trong mắt người ngoài chẳng khác nào nam sủng của Khang Hy, nhưng chỉ có họ biết, họ là phu phu bái đường hợp pháp. Tử Tu không thèm để ý ánh mắt người khác nhìn mình, với Tử Tu mà nói ngoại trừ nấu nướng và Khang Hy ra, y chưa từng để những chuyện đó trong lòng. Tử Tu tiếp nhận vị trí của sư phụ, thành ngự trù chuyên dụng của Hoàng đế, có được sự che chở của Hoàng đế, ngày qua ngày Tử Tu sống rất thanh thản. Đôi khi Tử Tu nghĩ, cứ như vậy sống hết cả đời thật không sai. Có thể làm việc mình thích, mỗi ngày lại được gặp người mình yêu, hạnh phúc cuộc đời thật sự chỉ đơn giản là thế này mà thôi. “Sư phụ, người ở bên kia có khỏe không? Con ở đây sống rất tốt.” Tử Tu nhẹ nhàng thì thầm. “Yên tâm đi, sư phụ ngươi nhất định sống rất tốt, ta bảo đảm với ngươi.” Khang Hy ôm lấy Tử Tu khẽ nói. “Ừ, bất quá ta rất nhớ sư phụ, nếu có thể gặp lại ông một lần thì tốt quá.” Khang Hy nhíu mày: “Ngoại trừ chuyện này ra, những việc khác ta đều tin mình làm được.” Loại chuyện xuyên qua thời không, hắn thật sự bất lực. Tử Tu hôn lên mặt Khang Hy, mỉm cười: “Có ngươi ở bên, không sao cả.” Lời này của Tử Tu không đầu không đuôi, Khang Hy lại vừa nghe đã hiểu. Ý của Tử Tu là chỉ cần có hắn ở bên cạnh, cho dù không được gặp sư phụ cũng không sao. Tử Tu quả thật chỉ có một mình hắn, mà hắn cũng cố gắng không phụ Tử Tu. Có lẽ, đây là kết cục… HOÀN CHÍNH VĂN
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]