“Sư phụ!” Tử Tu quỳ gối trước cửa nhà lao, nắm tay Trình Lễ, mới ngắn ngủn một ngày không gặp, Trình Lễ dường như đã gầy đi nhiều.
Trình Lễ nắm ngược lại tay y: “Tử Tu, đồ nhi tốt của ta, trước khi chết vi sư có thể gặp ngươi một lần đã cảm thấy mỹ mãn rồi, là Hoàng thượng thả ngươi vào sao?”
Tử Tu gật đầu, vuốt mái tóc tán loạn của Trình Lễ cho gọn lại, bộ dáng của sư phụ thật khiến cho y cảm thấy chua xót, khổ sở. Nếu không phải vì cơn bệnh kia thì hôm nay bị giam ở đây là y mới đúng.
“Xin lỗi, sư phụ, con…” Tử Tu cảm thấy rất hổ thẹn, mặc dù đã cố hết sức nhưng y vẫn thấy mình có lỗi với sư phụ.
“Hài tử ngốc, mệnh của sư phụ đã như vậy, không trách ngươi!” Trình Lễ mỉm cười, trên mặt tràn ngập vẻ từ ái chưa bao giờ có, ông nắm tay Tử Tu bảo: “Vi sư nhớ ngươi từng hỏi qua ta một vấn đề.”
Tử Tu sửng sốt, y từng hỏi rất nhiều vấn đề, không biết Trình Lễ muốn nói đến việc gì?
Trình Lễ nói tiếp: “Không phải ngươi từng hỏi vi sư món ăn thứ một trăm lẻ chín sao? Vi sư khi đó không hiểu nhưng bây giờ đã biết rồi.”
“Sư phụ, người thật sự biết sao?” Tử Tu kích động đến quên cả buồn đau, trong đầu tràn ngập món ăn thứ một trăm lẻ chín rốt cục là cái gì.
“Ừ!” Trình Lễ gật đầu. “Từ sau khi Hoàng thượng tập hợp các món Mãn Hán lại với nhau, xưng là Mãn Hán Toàn Tịch, trải qua mấy năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-chi-man-han-toan-tich/763663/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.