Tốc độ hồi cung nhanh hơn không ít so với tốc độ khi đi, dù vậy, khi họ về đến Tử Cấm Thành đã là trung tuần tháng năm. Trên đường, tin tức trong cung không ngừng truyền đến, đều là về bệnh tình của Huệ tần.
Huệ tần hao tổn tinh thần quá độ, tích tụ trong lòng, thường xuyên mê sảng. Ngự y phải cho nàng dùng rất nhiều thuốc an thần nhưng không hiệu quả.
Chân mày Khang Hy nhíu chặt, tuy tình cảm của hắn và Huệ tần không sâu nhưng vẫn có vài phần yêu thích nàng. Nay Huệ tần mất đi nhi tử, mình lại không có ở bên nàng, sao nàng có thể chịu đựng nổi?
Khang Hy đột nhiên cảm thấy thật thất vọng với chính bản thân mình, vì sao hài tử của hắn từng đứa từng đứa cứ ra đi? Chẳng lẽ mệnh của hắn là không con sao?
Trở lại Hoàng cung, Khang Hy chưa kịp nghỉ ngơi đã đi thẳng đến Vĩnh Thọ Cung, Huệ tần vừa dùng dược xong nằm xuống thì nghe thấy Hoàng thượng đến, lập tức nhỏm dậy. Sắc mặt của Huệ tần tái nhợt, cả người gầy đi không ít, bệnh đã lâu chưa lành, vẻ xinh đẹp ngày xưa gần như không còn.
“Ái phi, nàng cứ nằm đi, không cần đa lễ.” Khang Hy nắm lấy tay Huệ tần, không cho nàng ngồi dậy.
Huệ tần rơi nước mắt, nức nở nói: “Thần thiếp vô năng không thể chăm sóc cho hài tử của chúng ta. Hoàng thượng, xin người hãy trừng phạt thần thiếp đi.”
“Ái phi nàng nói gì thế, nàng đã ra nông nỗi này, trẫm sao lại có thể trách phạt nàng? Hơn nữa, Thừa Khánh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-chi-man-han-toan-tich/763644/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.