Tiếng khóc vang lên, ngay chớp mắt tiếp theo Dận Chân chạy ào vào phòng, thấy Dận Tộ thẳng tắp quỳ trước giường, mắt nhắm chặt: Không phải y, không phải y… y vẫn còn đây…
Nhe chân tiến đến, đem Trần Chuyết đang nỗ lực đỡ Dận Tộ đứng dậy đẩy qua một bên, khom người ôm y lên đặt ở ghế.
Dận Tộ cũng không hề chống cự, ngẩng đầu nhìn Dận Chân còn đang thở hổn hển, gương mặt đã không nhìn ra được bao nhiêu vết tích bi thương, chậm rãi nói: “Ta vốn định thay Đoạn thái y dưỡng lão tống chung, kết quả người lại quan tâm ta đến trước khi tắt hơi… Tứ ca, ngươi giúp ta tiễn đưa một đoạn!”
“… Hảo.”
Dận Tộ quay đầu nhìn Đoạn thái y đang nằm trên giường, lão đi rất an tường, hai mắt hơi khép, khóe môi còn vẽ ra nụ cười…
Thấp giọng nói: “… Thuốc.”
Trần Chuyết cấp tốc tiến lên, nhét dược hoàn vào trong miệng y, lại rót nước.
Dận Tộ ngồi bên giường, trong tai toàn là tiếng khóc đè nén của Vượng Tài, tiếng nức nở của đầu bếp nữ còn có tiếng gào khóc của dược đồng bên ngoài. Y cứ thế ngồi im một chốc, nói: “… Quay về đi.”
Y không thể ngã tại đây.
——
Càn Thanh cung, Dận Đề và Dận Tự ngồi bên dưới Khang Hy thương nghị chuyện quân bị, gần đây viện nghiên cứu đã đẩy ra món đồ mới, tuy nói là xe nhưng thoạt nhìn giống như một khối sắt, có thể thích ứng đủ loại địa hình, có súng có pháo, người trốn bên trong nếu như đạn dược sung túc, địch nhân tới bao nhiêu tru
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-chi-dan-to-dai-thanh-de-nhat-hoan-kho/764136/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.