Lưu lại ở nhà thêm hai ngày, phía viện nghiên cứu báo tin đã làm xong đồ vật, Dận Tộ gọi quản gia tới, lệnh: “Bắt đầu từ sáng ngày mai gia phải dọn vào viện nghiên cứu, ngươi đi an bày một chút.”
“A?” Quản gia sửng sốt hồi lâu mới can ngăn: “Chủ tử, viện nghiên cứu cách đây cũng không xa, ngài lúc nào muốn đi xem chỉ cần…”
Dận Tộ phất tay ngắt lời: “Gia không phải đang thương lượng với ngươi.”
Quản gia bất đắc dĩ: “Dạ.”
Người trên khép mở miệng người dưới chạy gãy chân, quản gia nhận mệnh lui ra, trước hết bảo đám nha đầu thu thập y phục giày vớ cho Dận Tộ, lại thông tri cho Đoạn thái y và đầu bếp chuẩn bị cùng Dận Tộ dọn đi, sau đó lại ngồi mã xa xuất phủ, đi viện nghiên cứu xem phòng ốc.
Lão chân trước vừa đi, Dận Tộ chân sau liền ra cửa, đi Ung Thân vương phủ.
Nào ngờ lại không khéo, vừa vặn bắt gặp Hoằng Huy bị lột quần đánh đòn, ghé vào trên đùi a mã của mình khóc đến không thở nổi.
Hoằng Huy đang lúc mọc răng, đến hiện tại mới chỉ mọc được sáu cái, hàm trên bốn dưới hai, lúc khóc lóc miệng mồm ngoác ra để lộ mấy cái răng, miễn bàn có bao nhiêu khôi hài. Dận Tộ vừa nhìn liền không nhịn nổi muốn cười to, thế nhưng nhìn gương mặt nhỏ treo đầu nước mắt của Hoằng Huy và gương mặt đen kịt của Dận Chân lại không dám cười ra tiếng: “Hắc, đây là con khỉ bùn chỗ nào chạy tới? Lục thúc cũng sắp không nhận ra được rồi!”
Thấy cứu tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-chi-dan-to-dai-thanh-de-nhat-hoan-kho/764134/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.